Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 278: Hoa sau cơn mưa (1)

Chương 283: Hoa sau cơn mưa (1)


Trương Nguyên nói: - Gần đây khi sáng tác có lúc ta thoáng cảm thấy băn khoăn, nếu không có lời nói rõ của Dực Thiện huynh thì tự ta nhất thời không thể nghĩ ra được. Tài năng của Dực Thiện huynh mà không tham gia khoa cử thì thật đáng tiếc, Dực Thiện huynh chớ vội, đợi ta từ từ sắp xếp.

Tông Dực Thiện nói: - Nếu luận về sáng tác, ta thực sự không bằng Giới Tử huynh, ta có kiến thức đó, nhưng lại không diễn tả ra bằng ngòi bút được, có thể nói là nói hay làm dở. Ta cũng tự hiểu rõ, là mình không thể tham gia khoa cử được, Đổng thị sẽ không để cho ta đi thi rồi ra làm quan đâu. Thay tên đổi họ cũng không được, trừ phi ta thi rớt, chứ nếu chỉ cần ta được bổ nhiệm làm tân sinh, trúng cử, thì không thế nào che dấu được tai mắt của Đổng thị, như vậy chỉ gây thêm phiền phức cho Giới Tử huynh mà thôi. Giới Tử huynh không cần phải lo về việc này, ta chỉ muốn hầu hạ phụng dưỡng song thân đến già thôi. Sau này Giới Tử huynh ra làm quan, ta sẽ làm phụ tá, hai người bạn tốt chúng ta sẽ làm tri kỷ cả đời.

Trương Nguyên nói: - Dực Thiện huynh đừng vội bi quan, ta sẽ nghĩ ra phương cách ổn thỏa.

Đêm mùng ba tháng sau oi bức một cách lạ thường, Trương Nguyên không ngủ được, ra mui thuyền hóng mát cũng chẳng có lấy một chút gió. Vành trăng lưỡi liềm đã bị mây dày che lấp, thuyền phu nói: - Trong đêm nay chắc sẽ có trận mưa lớn, mưa xuống thì chắc sẽ mát mẻ hơn.

Nhưng đợi hoài đợi mãi, mưa vẫn không chịu rơi, Trương Nguyên lại trở vào trong khoang. Lúc này đã sang canh ba rồi, đám người Tông Dực Thiện phía bên kia bình phong đều đã ngủ cả, tiếng ngáy của Lai Phúc thật không nhỏ, nhưng trên thuyền cũng chẳng có cách nào, đành chịu đựng vậy.

Mục Chân Chân vẫn còn ngồi trên chiếu sắp xếp lại y phục, lần nào nàng cũng đợi Trương Nguyên ngủ rồi mới dám nghỉ ngơi.

Trương Nguyên cởi bỏ áo dài, chỉ mặc quần áo lót, nằm xuống, phe phẩy quạt nói: - Chân Chân ngủ đi.

Mục Chân Chân đáp dạ, rồi thổi tắt đèn, nằm xuống tấm chiếu bên cạnh Trương Nguyên, không dám nhúc nhích, cũng không một tiếng động.

Trương Nguyên nói vào khoảng không đen tối:

- Chân Chân đừng có suy nghĩ nhiều, sớm muộn có một ngày Mục thúc áo gấm hồi hương.

Mục Chân Chân đáp lại một tiếng, rồi không nói gì thêm, dường như cả con người đắm chìm vào màn đêm biến thành hư vô.

Trương Nguyên chậm rãi phe phẩy quạt, không chịu nổi cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết là ngủ được bao lâu, thì bị tiếng sấm ầm ầm làm cho bừng tỉnh, cuối cùng thì cơn mưa bão đó cũng tới, những hạt mưa rơi "lách ta lách tách" trên mái khoang, gió lùa vào theo khe cửa sổ, sự oi bức trong khoang tiêu biến, trên mặt hồ nổi sóng gió khiến thuyền hơi chòng chành.

Trong tiếng mưa, dường như nghe mơ hồ có tiếng nức nở, trong khoang thuyền vẫn một màu tối đen, Trương Nguyên khẽ gọi: - Chân Chân

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, cũng không nghe thấy Mục Chân Chân trả lời, Trương Nguyên không biết là Mục Chân Chân có còn ở bên cạnh đó hay không, chầm chậm thò tay qua, sờ trúng gương mặt của thiếu nữ Đọa dân, gương mặt đó khẽ run rẩy, Trương Nguyên sờ thấy gương mặt đó ươn ướt, là nước mắt.

Trương Nguyên không thu tay về, mà nhích người sang phía Mục Chân Chân, lật bàn tay lại, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng, lại khẽ gọi: - Chân Chân

Trên nóc khoang thuyền tiếng mưa nặng hạt gõ nhịp không ngừng, giữa tiếng mưa dồn dập, Mục Chân Chân đáp lời: - Thiếu gia Tiếng nói như vừa mới nổi lên từ mặt nước dưới đáy thuyền.

Trương Nguyên lại nhích tới thêm một chút nữa, bàn tay khẽ nâng gương mặt Mục Chân Chân, để cho gương mặt của nàng quay về phía hắn, ôi, hắn có thể cảm nhận thấy hơi thở của Mục Chân Chân, dịu dàng hỏi:

- Sao thế, lại nhớ cha sao?

- Ừ.

Mục Chân Chân đưa tay nắm chặt cổ tay Trương Nguyên, dường như muốn gỡ tay Trương Nguyên ra, nhưng rồi lại từ từ nới lỏng các ngón tay, lòng bàn tay nàng áp vào mu bàn tay của Trương Nguyên. Trương Nguyên có thể cảm nhận được được những vết chai sần thô ráp trong lòng bàn tay của nàng, còn gương mặt mà hắn đang vỗ về kia thì lại hết sức mềm mại.

Chân Chân ấn giữ lấy bàn tay thiếu gia, dường như yên tâm hơn, nói:

- Thiếu gia, lúc nãy nô tỳ mơ thấy cha đang ở trong một túp lều cỏ, lều cỏ mưa dột ướt cả, cha nằm trong đó, bệnh nặng lắm, giống như lần sốt vàng da năm kia ấy, nô tỳ lớn tiếng gọi "cha, cha", cha nghe thấy rồi, nhưng không ngồi dậy được. Rồi lại giống như cha đang ở trên một con thuyền, con thuyền đó càng đi càng xa, nô tỳ ở trên bờ cứ cố chạy theo, thục mạng chạy theo, nhưng đuổi không kịp.

Thiếu nữ đọa dân này vốn từ trước cùng với cha nương tự vào nhau mà sống, cha nàng đi làm đầy tớ, đi khênh kiệu, lao động vất vả kiếm tiền, còn nàng ở nhà giặt giũ cơm nước, bán trái cây, hai cha con chăm sóc cho nhau. Bây giờ cha nàng ở xa, trong đêm mưa gió này nàng lại mơ thấy cha đang bệnh mà không có ai chăm sóc, Trương Nguyên thấy cần phải khuyên giải, an ủi nàng, hắn cười nói: - Chân Chân không mơ thấy ta sao, đến tìm ta nè, ta có thể giúp ngươi.

Mục Chân Chân ấp úng: - Nô tỳ, nô tỳ trong lúc sốt ruột, quên mất là phải tìm thiếu gia.

- Vậy là không được. Lần sau có việc gấp, đầu tiên là phải nhớ tới tìm ta, trong mơ cũng vậy.

Trương Nguyên nói xong, cảm thấy gương mặt Mục Chân Chân bắt đầu nóng lên, chắc nàng ấy đã trấn tĩnh lại rồi, bèn nói tiếp:

- Giấc mơ nhiều khi là ngược lại với hiện thực đấy, sức khỏe của Mục thúc cường tráng như vậy, năm kia bị bệnh là do ăn uống không tốt, lại không có thuốc chữa, sau đó dùng mấy thang thuốc chẳng phải là khỏi hẳn rồi đấy ư. Thầy thuốc Lỗ Vân Cốc cũng nói là sức khỏe của cha ngươi rất tốt. Bây giờ cha ngươi tòng quân, cho dù có chút đau bệnh thì cũng có quân y chữa trị, ngươi không cần phải lo.

Mục Chân Chân chần chừ một lát, cuối cùng cũng nói ra mối lo lắng thực sự trong lòng: - Thiếu gia, Đỗ tướng quân đó vừa gặp mặt đã đánh cha nô tỳ hai mươi gậy, cha nô tỳ theo ông ấy, chẳng phải là sẽ phải chịu khổ sao?

- Thì ra là ngươi lo lắng việc này, để ta giải thích cho ngươi nghe

Trương Nguyên lại nhích người qua thêm chút nữa, đưa tay choàng qua vòng eo mềm mại của Mục Chân Chân, ôm lấy nàng, kéo sát lại phía mình. Thân mình Mục Chân Chân khẽ run lên, rồi cũng thuận theo, trong lòng có chút mơ hồ, không biết có phải lại nằm mơ nữa hay không?

Trương Nguyên giải thích rành rọt: - Chân Chân ngươi cũng thấy rồi đó, hai mươi gậy đó không hề nặng, Đỗ tổng binh làm thế để tạo uy, cũng là nhắc nhở Mục thúc sau này phải nghe theo hiệu lệnh của ông ta. Mục thúc cũng đâu phải là người bướng bỉnh không chịu thuần phục, võ nghệ lại giỏi, tất sẽ được Đỗ tổng binh trọng dụng. Mục thúc cũng nhất định có thể dựa vào võ nghệ của mình mà kiếm được một xuất thân trong sạch, bằng không thì ta cũng không phải nghĩ trăm phương ngàn kế để Mục thúc đi theo ông ấy.

Mục Chân Chân bị thiếu gia ôm sát vào ngực, mặt đỏ đến nóng rực lên, cũng may là bây giờ thiếu gia không sờ lên mặt nàng, trời lại tối, cũng không nhìn thấy được mặt đỏ, như vậy cũng có thể che dấu được một chút, nàng đáp: - Ừ, thiếu gia nói cũng phải, từ nhỏ nô tỳ chưa từng rời xa cha, nên cứ thấy lo lắng.

Trương Nguyên nói: - Nam nhi chí ở bốn phương, đi biên quan tìm kiếm một xuất thân chính là chí hướng của Mục thúc.

Trương Nguyên đột nhiên ngậm miệng, hắn cảm thấy bộ ngực của Mục Chân Chân đang khe khẽ áp chặt vào ngực hắn, là do hắn ôm nàng càng lúc càng chặt.

Mục Chân Chân tim đập dồn dập, hai tay thu lại che trước ngực, cảm thấy mình sắp không thở nỗi nữa rồi, nhẹ giọng nói: - Thiếu gia Giọng nói có chút run rẩy, hoảng sợ.

Đêm hè, áo lót mỏng manh, Trương Nguyên có thể cảm nhận được hai bầu ngực mềm mại đang áp vào ngực hắn, giống như da thịt dính chặt vào nhau, nơi hai bầu ngực hình bán cầu hơi dẹt đó, có hai điểm nhô lên hết sức nhạy bén. Đột nhiên miệng lưỡi khô đắng, bàn tay còn lại bèn lùa vào trong cổ áo của Mục Chân Chân, đỡ lấy cổ nàng, bàn tay nơi thắt lưng khẽ ra sức, thiếu nữ trong lòng hắn khẽ "a" lên một tiếng, dán vào người hắn chặt hơn, nặng trịch, rất thật.

- Chân Chân? Miệng Trương Nguyên đã kề ngay bên vành tai Mục Chân Chân.

- Vâng, thiếu gia?

Mục Chân Chân run rẩy trả lời.

- Mưa lớn thật.

- Vâng, thiếu gia.

- Không cần phải lo cho cha ngươi, cha ngươi thực ra là rất không yên tâm về ngươi ta, sẽ đối xử tốt với ngươi.

- Vâng.

Trái tim của Mục Chân Chân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập "thình, thình, thình", thân hình nàng nóng lên, thân hình thiếu gia cũng nóng lên. Bàn tay của thiếu gia đỡ sau lưng nàng, rồi trườn tới trước như một con cá, ở những nơi bàn tay ấy chạm đến, nàng cảm thấy như lông tơ dựng cả lên, giống như con nhím đang muốn xù lông tự vệ, nhưng rất nhanh lại bị tan chảy, thân hình căng thẳng, nhưng lại mềm mại không chút sức lực. Thềm ngực phập phồng, cố nén hơi thở dốc, trong lòng không ngừng tự nhủ: - Đây là mơ, thiếu gia lại ôm mình rồi, ôi, thiếu gia sờ đến đâu rồi

Trương Nguyên vẫn còn có chút lạ lẫm với thân xác này, dường như có chút không kiểm soát được, nhu cầu của một cơ thể trẻ trung là hết sức bức thiết, hắn đã phải kìm nén quá lâu rồi. Trong đêm mưa gió thế này, thân hình thơm tho ấm áp ở trong lòng đó, hắn cảm thấy mình giống như con ngựa hung hăng muốn bứt khỏi dây cương, tựa hồ như hắn không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa. Tim đập loạn xạ, máu nóng sôi trào, bàn tay trượt khỏi vòng eo tròn nhẵn trơn của Mục Chân Chân, chầm chậm sờ xuống, đó là bờ mông tròn lẳn săn chắc, cách một lớp vải bông mỏng, vẫn có thể cảm nhận được sự trơn láng trên làn da của nàng, khác ngược hoàn toàn với đôi bàn tay thô ráp kia.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch