Tin Chúa trời thì không được tế tổ tế lễ, cũng không lạ khi Thẩm Thị lang và các quan thân cực kỳ bất mãn. Năm đó khi Lợi Công còn tại thế, Thiên Chúa giáo cũng không làm như thế này, Lợi Công được xưng là đại nho phương Tây, học vấn uyên bác, khí lượng rộng rãi, những người Vương Phong Túc không thể so sánh.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Lợi Mã Đậu quả nhiên nhìn xa phi thường, nhìn cũng thấu hiện trạng của Đại Minh, biết rằng truyền bá đạo Tin Lành ở Trung Quốc ngàn năm sùng Nho Phật đạo vô cùng khó khăn, cho nên luôn luôn đi theo con đường khoa học kỹ thuật đi trước, chú ý cẩn thận, tránh thân sĩ thượng tầng Đại Minh. Nhưng từ khi Lợi Mã Đậu qua đời, giáo sĩ đứng đầu Đông Phương Long Hoa Dân kế nhiệm đã đi ngược lại với quy tắc của Lợi Mã Đậu. Có phần hơi cấp tiến, cho rằng Lợi Mã Đậu quá chú ý cẩn thận, hơi thiếu lòng tin, giáo khu Nam Kinh lại càng công khai không e sợ gì. Phần lớn tín đồ dân chúng tầng lớp thấp không được tế tổ, tế lễ, điều này đã vượt quá điểm giới hạn mà xã hội Đại Minh vốn có truyền thống Nho gia có thể tha thứ, tuy rằng không bái Phật tổ, không cúng tổ tiên cũng không bái Khổng Tử, nhưng cũng không nên quên Hán Đường phản Phật, trải qua hơn một ngàn năm ly hợp, hiện tại Phật giáo đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội Trung Quốc. Còn Thiên Chúa giáo mới tiến vào Trung Quốc không lâu, cứ công khai như thế gặp phải ngăn trở cũng là tất nhiên. Nhưng mượn cơ hội này mình có thể thể hiện thiện ý với các giáo sĩ, cũng có thể để cho bọn họ quay lại phương pháp truyền giáo của Lợi Mã Đậu, hai khẩu súng kia nhất định phải mang tới Bắc Kinh, sao có thể để Thẩm Các đoạt lại.
Tiêu lão sư cũng là muốn nói điều này, ông ấy muốn Trương Nguyên khuyên giáo sĩ Thiên Chúa ở Nam Kinh phải cẩn thận truyền giáo, không cần đối địch với các nho sĩ và Phật đồ. Đương nhiên hắn vâng lời đồng ý, Tiêu lão sư bèn bảo con trai Tiêu Nhuận Sinh cầm danh thiếp của mình đi mời Thẩm Các đến Đạm viên dự tiệc tối, lại nói:
- Mời cả Cố Tế tửu đến. Trương Đại, Trương Nguyên, Hoàng Tôn Tố, Nguyễn Đại Thành đều ở đây, trước kia đều là học trò ở Nam giám.
Trương Nguyên nói:
- Để học sinh đi mời Cố Tế tửu.
Tiêu lão sư nói:
- Được rồi, đi nhanh về nhanh.
Tiêu Nhuận Sinh tới nha môn Lễ bộ mời Thẩm Các, Trương Nguyên và đại huynh Trương Đại, Hoàng Tôn Tố, Nguyễn Đại Thành cùng tới phủ Tế Tửu ở Quốc Tử Giám bái kiến Cố Khởi Ngyên. Tế tửu phủ ở ngay cạnh phía tây đường Hiền Nhai. Cố Khởi Nguyên thấy bốn người Trương Nguyên đương nhiên vui mừng, nhất là Trương Nguyên, mười tám tuổi đậu giải Nguyên, sư xuất Nam giám, đây là vinh dự của Nam giám đó. Vị Tế Tửu của Quốc Tử Giám Nam Kinh tinh thông phong thủy Cố Khởi Nguyên thầm nghĩ:
“Ta ở Nam giám xây dựng Thanh Vân Các, dựng Tụ Tinh Đình, khiến cho chấn động nhị mộc sinh hỏa, phát sao Văn Minh, như thế, ở Nam giám, trong vòng ba năm tất có người thi đậu Nhất giáp. Hay chính là Trương Nguyên này?”
Quốc Tử Giám đến Đạm viên khoảng hơn bốn dặm đường, đi tới đi lui một chút trời đã tối, trước cửa đại môn Đạm viên treo cao đèn lồng đỏ, đu đưa trong gió nhẹ, có kiệu quan dừng bên cửa, vừa hỏi mới biết Thẩm Thị lang đã đến trước.
Phòng ăn Đạm viên, Tiêu thái sử, Cố Khởi Nguyên, Thẩm Các ngồi một chiếu, Tiêu Nhuận Sinh tiếp La Huyền Phụ, Trương Nguyên, Trương Đại, Hoàng Tôn Tố, Nguyễn Đại Thành, Văn Chấn Mạnh ngồi hai chiếu, Tiêu thái sử gọi:
- Trương Nguyên, lên đây ngồi.
Trương Nguyên tới tự nhận tội vượt quá giới hạn với Tiêu lão sư, Cố Tế tử, Thẩm Thị lang, ngồi xuống ghế cuối, bất động thanh sắc đánh giá Thị lang Thẩm Các kia. Thẩm Các khoảng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, gò má cao, nhíu mày, hai mắt khá sâu, xem ra bộ dáng cũng không phải người dễ nói chuyện.
Rượu là rượu cống Thu Lộ Bạch, là Nam Kinh Thủ bị thái giám Hình Long tặng cho Tiêu thái sử, thơm thuần nhẹ mà nồng. Rượu khá nặng, Tiêu thái sử lớn tuổi không dám uống, chỉ uống rượu kê vàng nhà tự ủ để uống cùng. Buổi tiệc khá thanh đạm, điểm mặt đủ cả những món ăn nổi tiếng nhất của Trường Giang.
Rượu quá ba tuần, Thẩm Các bắt đầu hỏi Trương Nguyên về lời lúc nãy. Lúc trước Tiêu Thái sử có xin tha cho Vương Phong Túc khiến cho y thực sự khó xử. Mặt mũi của Tiêu Thái sử nhất định phải nể, nhưng đả kích Thiên Chúa giáo là Thẩm Các y muốn cầu chiến tích, y còn muốn làm lớn chuyện này lên nữa, sớ “Tham viễn di sơ” cũng đã viết xong gửi lên triều đình, yêu cầu tra rõ tà đảng Thiên Chúa giáo, chỉ đợi triều đình phúc đáp chấp thuận, y sẽ bắt giữ giáo sĩ và giáo dân Thiên Chúa khắp nơi. Hiện giờ, nếu vì Tiêu Thái sử can thiệp mà phải dàn xếp êm đẹp, y sao có thể cam tâm. Tiêu Thái sử đã ra mặt vì Trương Nguyên, vậy thì y nói rằng y không phục Trương Nguyên.