Văn Bát cổ và sách kinh sử được bày cùng một chỗ, chất đầy các giá, chiếm tới hơn phân nửa của " Hàng Kinh sử, từ các bài văn đã trúng kì thi hương tam khoa Hàng Châu đên thi Hội Kinh Su đều có cả, còn có cả tuyển tập các bài thi Hương, thi Đình, Trạng nguyên, Bảng Nhãn, Thám khoa, đến cả những bài hát cổ văn xuất sắc nhất của thi Đông sinh cũng có, hầu hết đều là các tác phẩm của sinh đồ vùng này, hai thân đồng của Sơn Âm là Trương Tông Tử và Kỳ Hổ Tử cũng có một cuốn tuyển tập, có tên " Thần đồng chế nghệ”, một tập có mười tám cuốn.
Trương Nguyên cầm quyền " Thần đông chê nghệ” lật xem qua loa, cười nói:
- Cân phải mua cuốn này.
Rồi đặt sang một bên, lại tiếp tục chọn, quay sang hỏi Phạm Trân:
- Phạm tiên sinh, ở đây sao lại có toàn văn của sinh đồ ở phủ Thiệu Hung vậy, thời văn thi Hương chỉ có Hàng Châu là có, nơi khác có hay không?
Phạm Trân đáp:
- Phủ và huyện khác nhau, văn phong cũng không giống, các học sinh của Thiệu Hưng tất nhiên chỉ học văn của các danh gia bản địa thôi, như vậy cơ hội đỗ đạt mới lớn, có điều văn phong của mười hai phủ Giang Nam cũng không có gì khác biệt lắm.
Trương Nguyên thầm nghĩ "Có lẽ suy nghĩ xem giám khảo thích loại văn phong như thế nào quan trọng hơn.”
Hỏi:
- Văn phong vào năm Gia Tĩnh với bây giờ chắc là cũng có khác biệt đúng không?
Phạm Trân đáp:
- Tất nhiên là có khác, khác rất nhiều. Văn bát cổ bây giờ gần như dung hòa với cổ văn, đề văn tách rời kinh văn, khiến cho tác giả có thể thoải mái phóng bút, càng phát huy được học thức và tài năng, trong thể loại này thì Vương Quý Trọng ở Hội Kê là người xuất sắc nhất.
Trương Nguyên gật gật đầu, từ thời Gia Tĩnh tới nay, sự khống chế của các quan văn với kẻ sĩ đã giảm đi rất nhiêu. Các bậc Phật, Đạo, Chu tủ , tâm học Dương Vương Minh, thậm chí Tây học, các loại trào lưu tử tưởng đồng loạt phát triển, tính chất tự nhiên của bát cổ văn đã chịu sự đả kích rất lớn, thể loại bát cổ văn chỉ đem ra thuyết giáo đã không còn lưu hành nữa rồi.
Trương Nguyên cầm lấy một cuốn in rất đẹp mắt lên, chính là cuốn "Tuyển tập chọn lọc ba mươi bài thi Đình, Thám Hoa Tiên Khiêm Ích năm Canh Tuất” mà của tiệm quảng cáo nói đến cái tên Tiên Khiêm Ích quả đúng là như nghe sấm bên tai rồi, đứng đầu tam đại thi hào cuối thời Minh, nổi danh nhất vẫn là đảng Đông Lâm, mà trong đó nổi danh nhất lại là người đã được gả cho Tần Hoài, danh kỹ Liễu Như thị. còn cả chuyện âm thầm giúp đỡ nghĩa quân phản Thanh nữa, nói tóm lại Tiên Khiêm Ích là một nhân vật tài hoa hơn người và cũng có không ít rắc rối thị phi, đương nhiên đây đều là những lời của đời sau, bây giờ là năm Vạn Lịch thủ bốn mươi, tuổi Nhâm tủ, Tiên Khiêm Ích là Thám Khoa trung học Canh Tuất, cũng là chuyện của những năm trước. Tiên Khiêm Ích chắc cũng tâm ba mươi tuổi, người này học thức phong phú, cần phải học tập một chút cách làm bát cố của y, mua cuốn này.
Phạm Trân đề củ cuốn bát cổ văn trứ danh do Trần Tế Thái biên soạn " Hoàng Minh thời văn định”. Trần Tế Thái là tài tử Lâm Xuyên, mười lăm tuổi đã làm cho sinh, nay đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn chưa đậu kì thi Hương, có điều văn bát cổ của ông thì thực nổi danh khắp nơi, điều này thật làm cho người ta cảm thấy bất công.
" Ba mươi sáu đề văn thi, Hội Kê Vương Quý Trọng” cuốn này tất nhiên là cần mua, nhưng không tìm thấy cuốn tuyển tập văn bắt cổ của Lưu Tông Chu, hắn hỏi người làm trong cửa hàng, y nói không có tuyển tập của Lưu Khải Đông, nhưng có thể tìm trong dãy sách tác phẩm thi Hội. Lưu Khải Đông là tân khoa năm Vạn Lịch thứ hai mươi chín.
Trong lúc tìm sách, một tú tài trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề bước vào, Trương Nguyên vừa thấy, vội chắp tay nói:
- Hoàng huynh cũng tới mua sách à?
Người thanh niên này từ Cửu Giang đến học đạo, tên Hoàng Đình. Hôm nay là chủ nhật, Khải Đông tiên sinh không lên lớp, hắn đến xem xem có cuốn văn thi Hương nào mới hay không, Hoàng Đình vì muốn tới chỗ Lưu Tông Chu tầm sư học đạo mà bỏ lỡ cuộc thi Hương năm nay. Học quán của Lưu Tông Chu xa nhà cả ngàn dặm, hắn theo Lưu Tông Chu tâm sư học đạo cũng không phải do xem công danh như cặn bã mà là hắn muôn kì thi Hương ba năm sau ở Giang Tây sẽ có nắm chắc được cơ hội hơn.
Hoàng Đình nhìn thấy Trương Nguyên, chào đáp lễ, nói - Hóa ra là Trương huynh, Trương huynh đã mua được sách gì rồi?
Hắn nhìn mấy cuốn tuyển tập mà Trương Nguyên chọn được, cười nói:
- Mấy hôm trước Khải Đông tiên sinh còn nhắc tới huynh, nói không biết Trương Giới Tử không biết học chế nghệ tới đâu rồi? Thế nào, Trương huynh bây giờ mới bắt đầu học sao?
Trương Nguyên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đa tạ Khởi Động tiên sinh đã quan tâm.
Hoàng Đình cười cười, không nói gì thêm, vì Khởi Động tiên sinh đã từng nói người khôn ngoan biết nhìn xa trông rộng, hôm nay mất là đề ngày sau có, nói như vậy rõ ràng là có ý cho rằng Trương Nguyên thua chắc, nhất định sẽ ngã một vố đau.
Hoàng Đình hỏi tên tiểu nhị cuốn văn bát cổ thi Hương năm nay đã tới chưa? Tên tiểu nhị trả lời:
- Thi Hương có ba đợt, mỗi ngày một đợt, từ ngày mùng chín tới mười một, sau đó còn chấm bài thi, nêu danh, viết bảng cũng phải tới cuối tuần. Hôm nay mới là ngày mười sáu, cả bảng vàng cũng chưa công bố, đợi đến khi các bài thi truyền ra, phát hành, nhanh nhất cũng phải tới trung tuần tháng chín.
Hoàng Đình thấy không mua được sách gì liền đi về. Trương Nguyên mới y vào trong ngôi một lát, y từ chối khéo rôi nhanh chóng trở về chùa Đại Thiện.
Chọn được cuốn sách cần mua, Trương Nguyên kêu tiểu nhị mang sách đi tính tiền, tổng cộng hai mươi tám cuốn, trong đó có hai mươi cuốn "Hoàng minh thời văn định” do Trần Tế Thái biên soạn, hai cuốn " Ba mươi sáu đề văn, Hội Kê Vương Quý Trọng” , một cuốn " Tuyển tập chọn lọc ba mươi sáu bài văn thi Đình Thám Hoa Tiền Khiêm Ích năm Canh Tuất”, một cuốn "Thần đồng chế nghệ" , hai cuốn " Tuyển tập chọn lọc các bài văn hay của đồng sinh bổn huyện”. Ngô Đình mua cuốn "Toàn tượng cổ kim tiểu thuyết” cũng được gộp vào cùng tính tiền, tổng cộng hết tảm tiền tu, "tiền” là đơn vị tiền tệ xưa, mười tiền bằng một lượng hơn nữa đây đã là giá ưu dãi.
Sách này đúng là đắt đến rùng mình, một cuốn cũng chỉ dày có mấy chục trang, hai mươi mây cuốn cộng lại cũng dày chưa đến nửa thuộc, nhưng nghĩ lại, dù gì đây cũng là sách chính bản, hơn nữa trang giấy mực in đều là loại tốt, Trương Nguyên liên bảo Vũ Lăng đi trả tiền. Lúc tên tiểu nhị dùng cần cân lại lượng bạc, một chiếc kiệu dùng lại trước cửa tiệm. Diêu Phục hạ kiệu đi vào, lão do nhận được thông báo của tên quản lí cửa tiệm mới ngay lập tức đi tới, xoa mặt cười hai tiếng, nói:
- Hóa ra là Trương công tử, Trường đại công tủ hiếu học đến vậy thật khiến Diêu mô hết lòng kính nể.
Trương Nguyên quay sang nhìn lão, kinh ngạc nói: - À, "Tiệm sách Diêu ký”, đây là của tiệm nhà ngươi? Vậy những sách này ta không cần nữa.
Diêu Phục thể hiện hòa khí, nói:
- Trường công từ chở hành động theo cảm tính, mua sách là mua sách, cá cược là cá cược, nước sông không phạm nước giêng.
Rồi hỏi tên tiểu nhị hết bao nhiêu bạc, nói tiếp:
- Bốn phần lẻ ra thì miễn đi, tính tắm tiên được rồi. Trương công tử có cần mua thêm vài cuốn văn bát cổ hay không, đọc qua vạn cuốn sách hạ bút mới có thần đây.
Trương Nguyên nói:
- Đọc xong hai mươi sáu cuốn này cũng gần tới cuối tháng mười rồi, xin cáo tù, hẹn gặp lại ở huyện nho học.
Diêu Phục đứng ở cửa tiệm nhìn bốn người Trương Nguyên đi xa rồi mới cười nhạt, trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều, ban đầu lão còn lo lắng Trương Nguyên có quỷ kê gì, như là đế Trương Nhữ Lâm ra mặt thuyết phục sinh đồ khắp huyện hay đại loại thế, cái này không thể không phòng, cho nên lão đã sai chân tay đi nghe ngóng động tĩnh bên Trương Nguyên và Tây Trường, nhưng Trương Nguyên toàn đóng cửa trong nhà, cũng không biết có học hay không, hôm nay đã thực ra ngoài Hội Kê dạo chơi rồi. Tây Trường thì vẫn như xưa, không đem chuyện cá cược giũa lão và Trương Nguyên làm một.
Cho nên Diêu Phục cho rằng vụ cá cược này lão thăng chắc rồi, nhưng lại cảm thấy ảo não, thầm nghĩ:
- Ngày đó sao ta lại đi cá cược với tên nhóc con miệng còn hội sữa này chủ, còn lo nghĩ kê sách đối phó nữa Tên tiểu tử này bây giờ mới đọc tới bát cổ, quả thực là đang trên ta đây mà, mây ngày nay đi tặng lễ đã tôn mất mây mươi luợng bạc, lần trước Trương Đại Xuân biên cho hai mươi luợng dùng còn chưa đủ, hôm trước đi Trấp Sơn gặp tên tú tài kia còn bị tên nho sinh mắng cho một trận, thật là làm ta tức chết, sau đợt cá cược này, ta phải cho hắn nêm thủ chút thủ đoạn của ta, cho hắn tan của nát nhà.
Hôm nay gặp Trương Nguyên, Diêu Phục đã không còn ý định đi thăm hỏi các sinh đồ nữa. Năm mươi bốn cho sinh thì chỉ cần mười chín người không chấp nhận bài của Trương Nguyên là lão thắng rồi, mà mười chín người này Diêu Phục đều đã khơi thông quan hệ xong cả rôi, thắng là chắc chắn, chỉ tiếc lần này đã tốn không ít tiền bac.
- Tiểu tủ Trương Nguyên, đừng cho rằng thua rồi thì chỉ cả đời không tham gia khóa củ là xong, Diêu Phục ta làm sao có thể dễ dàng buông tha ngươi như vậy chứ! Diêu Phục hừ lạnh một tiếng, ngồi lên kiệu trở về.