Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 73: Trời sinh nhân tài.

Chương 73: Trời sinh nhân tài.


Tiểu hề nô Vũ Lăng chắc hẳn không nghĩ đến "Tây suong ký" rồi, Trương sinh trong "Tây Sương Kí” vốn chẳng học hành gì cả, trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu thư Oanh Oanh mà thôi, nào có giống như thiếu gia nhà ta, cả ngày nhốt mình trong thư phòng, hai ngày nay thiếu gia bắt y đọc sách cho cậu ta nghe, đọc "tử thư” của lão gia Vương việt, tổng cộng cũng hơn mười mấy ngàn chữ, chỉ trong hai ngày mà bắt hắn phải đọc xong quyển sách này, tuy rằng thiếu gia thưởng hắn không ít bạc, nhưng thật sự bạc này kiêm cũng không dễ, cổ họng sắp bốc khói rối này.

Cổ họng khô, lập tức phải uống nước không ngừng, uống nước nhiều quá sẽ đi tiểu, chỉ có thể mượn cơ hội đi vệ sinh trì hoãn thở một chút, mỗi lần đều muốn kéo dài thật lâu, lần này khi hắn đi tiểu xong đang thiểu não quay trở về phòng, chợt nghe thấy ở trong thư phòng có người đang đọc sách.

- Lễ giả, nhân dã. Nhân bất khả danh, nhi giả vu lễ dĩ danh... "

Vũ Lăng lấy làm lạ, ai vậy, ai mà tốt như vậy, thay hắn đến đọc sách?

*****

Sau giờ ngo ngày hôm đó Vương Tử Nhâm lại đi chùa Diên Khánh việt kinh cùng lão tăng su, tiểu thư Vương Anh Tư buồn bực mấy ngày mặc nho phục lặng yên đi vào tiền viện, ở bên ngoài hành lang thu phòng nghe được Vũ Lăng đọc sách cho Trương Nguyên, tên tiểu hễ nô kia đọc đến cổ họng khàn cá rôi, trong lòng không khỏi cười thâm:

- Quả thật Trương Giới Tử này là quái nhân, không thích đọc sách mà lại thích nghe người ta đọc sách, cải gọi là nghe qua là nhớ là thế này ư?.

Nghe một hồi lâu, thấy tên tiểu hễ nô kia đặt sách xuống đi ra ngoài, đợi một lúc lâu cũng không thấy trở về, lập tức Vương Anh Tư nhẹ nhàng bước vào thư phòng, thấy bóng lưng Trương Nguyên đứng ở phía trước của sổ, đang nhìn mây cây trúc ngoài cửa sổ.

Vương Anh Tư cầm lấy cuốn ghi chép Tứ thu trên bàn, đọc tiếp hàng bên trái mà tiểu hề nó vừa mới đọc, mới nhẹ giọng lên tiếng, chỉ thấy bóng lưng Trương Nguyên giật mình, lại không xoay người lại, Vương Anh Tư cử tiếp tục đọc, đọc liên tục hơn mười trang, rốt cục cô họng cũng ngửa ngáy, muốn tìm trà uống, hai chén trà trên bàn là của chủ tử Trương Nguyên, trong mâm có mười mấy quả quýt, liền úp sách lại, lấy quýt bóc vỏ ăn.

Cuối cùng Trương Nguyên cũng xoay người lại, miệng cười nói: - Cám ơn tiểu thư Anh Tu. Vương Anh Tư thấy Trương Nguyên xưng hô "tiểu thư Anh Tư” với nàng, mặt ửng hồng lên, nói: - Không có gì, chờ ta ăn một quả quýt, ta sẽ giúp người nghe hết quyển sách này, cũng chẳng còn mấy trang nữa.

Trương Nguyên đành phải thuận theo ý nàng, so với Vũ Lăng thi Vương Anh Tư đọc dễ nghe hơn nhiều.

trong Anh Từ đọc

Vương Anh Tư tiếp tục đọc, lần này nàng đọc xong hơn ba mươi trang còn lại gần mười ngàn chữ, tiểu hề nổ vũ Lăng rất cung kính bung một ly trà tiên vào, nói:



- Tiểu thư Vương! Mời dùng trà.

Vương Anh Tư cười nói: - Làm như ta đến thăm nhà họ Trương vậy? Lời vừa nói ra miệng cảm thấy không chừng mực, vội vàng chuyển đề tài nói:

- Trương huynh, ta đã đọc xong "Tử thư”, như vậy tiểu đề "Tứ thư” là chính để hay là cắt đáp để, phá để đều không làm khó được người rồi, ngày mai cha ta nói sẽ dạy người thừa để, nguyên đề, khởi giảng, nhập đề, những thứ này đều là phần nhập môn bắt cổ, vô cùng quan trọng, cha ta cũng có trình bày chuyên môn và phân tích bản thảo những điều này, ta đi lấy ra cho người xem.

- Đùng, đùng.

Trương Nguyên khẩn trương ngăn cản, lại hỏi:

- Lần trước tiểu thư đi lấy sách cho ta, cha tiểu thư không trách cứ người chứ? Vương Anh Tú nhấp một ngụm trà, trả lời:

- Không có, chỉ hỏi ta một chút thôi, sau đó khuyên bảo ta không cần qua bên này nữa, nhưng ta muốn tới thì tới, cũng không sao cả, đúng không? Trương Nguyên cười cười, thầm nghĩ:

- Chắc hẳn thầy Vương vẫn coi Vương Anh Tư như là một cô bé, mới mười lăm tuổi, cũng đích thật là cô bé con, tiểu thư Anh Tư còn nhiều điều không hiểu lắm..

Vương Anh Tư và Trương Nguyên nói chuyện phiếm một chút, uống cạn một chén trà xong, nàng lập tức đứng lên nói:

- Ta đi vào trước, đi ra đây lâu rồi, mẹ ta sẽ tìm ta đấy, lần sau ta sẽ đến đọc sách cho người nữa.

Dứt lời đi liên, gọn gàng dứt khoát.

Gió nổi lên, ngoài cửa sổ phía bắc thu phòng vang lên tiếng xào xạc ở phía lùm trúc, Trương Nguyên khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn hoàng hôn như một bàn chải đang nhạt dần, chải một lần, sắc trời tối đi một chút, dần dần, mây cây trúc nhỏ mờ nhạt thành tranh thủy mặc.

Ngày hôm sau, cũng chính là mở đầu cho tám ngày ông tắm, quả nhiên theo như lời Vương Anh Tư thì Vương Tu Nhâm bắt đầu truyền thụ thừa đề để cách thừa đề đề, nguyên đề, khởi giảng, nhập để cho Trương Nguyên, bắt đầu đề, đoạn khởi giảng, phương pháp nhập đề, xem ra trước kia Vương Tư Nhâm dạy đứa con cũng chính là chỗ này saoắp dụng theo cách dạy này, cho nên Vương Anh Tư rất hiểu rõ lối mòn đó.

Buổi sáng, buổi chiêu Vương Tư Nhâm đều chỉ giảng bài có một canh giờ, sau đó kiểm tra xem Trương Nguyên lĩnh ngộ được bao nhiêu, sau một phen chất vấn, Vương Tư Nhâm rất là hài lòng, hiện tại y phát hiện sở trường của Trương Nguyên không đơn thuần chỉ có trí nhớ hơn người hay là tấm lòng hiếu học, mà hơn thế nữa sự lĩnh ngộ của cậu ta lại rất phi thường, thường thường suy một ra ba, thấu hiểu được nội dung sâu xa bên trong vấn đề, nhiều chỗ đòi hỏi phải có kinh nghiệm từng trải dày dặn mới có thể lĩnh ngộ đạo lý sâu sắc ẩn chứa bên trong , nhưng tên Trương Nguyên này chỉ cần ông ta chỉ bảo cho một chút, hỏi han một chút thì đã nảy sinh ra rất nhiều, giống như mấy hôm trước ây cậu ta lây sắc đẹp để ví von với văn bát cổ vậy. Có ông ta khơi mào, Trương Nguyên tiếp chuyện liền có thể phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Vương Tư Nhâm nhìn vị thiếu niên trước mặt, thầm nghĩ:

- Trời sinh người tài, dùng cho nghiên cứu học vấn, làm một học giả uyên thâm; dùng cho trị thế, làm vì danh thân.

Nghĩ đến đây, y hỏi:

- Trương Nguyên, ta muốn nghe xem chỉ hướng của người thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Dạ, chí hướng của con chính là thắng gã Diêu tú tài kia.

Vương Tư Nhâm cười nói:

- Nói về lâu dài cơ.

Trương Nguyên nói:

- Thì chính là thi huyện, thị phủ năm tới.

Vương Tư Nhâm nói:

- Lại xa hơn một chút nữa.

Trương Nguyên nói:

- Còn có thi đạo, nếu muốn làm tú tài, còn phải trông cậy vào trúng cử thi hương, may mắn trúng cử, đương nhiên muôn vào kinh thi hội rồi, như vậy cũng làm rạng danh giáo sư.

Vương Tư Nhâm cười nói:

- Ta hỏi là chí hướng cả đời mà người theo đuổi.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

"Nếu con nói triều Đại Minh sắp suy vong rồi, đến lúc đó lão su Vương người sẽ chết đói, mà con chính là người đến hy vọng thay đổi vận mệnh của triều Đại Minh này, nhất định lúc đó lão su Vương người sẽ trùng mắt nhìn con chằm chằm, cầm lấy thước trúc đánh vào đầu con quá”.

Nghĩ vậy nhưng cậu ta vẫn cung kính đáp:

- Học trò chưa xác định chí hướng lớn, nếu tháng sau không thể thắng Diêu Phục kia, như vậy nếu có chí lớn gì đều là nói suông.

Vương Tư Nhâm hỏi:

- Không phải ngươi có diệu kế tất thắng sao?

Trương Nguyên nói:

- Diệu kế thì có, tuy nhiên cũng phải viết được văn bát cổ rất tốt mới được.

Vương Tư Nhâm nói:

- Như người học hiểu tốt như vậy, cuối tháng này có thể chính thức viết chế nghệ, viết ra văn bắt cổ quy củ không phải là việc khó.

Trương Nguyên vui vẻ nói: - Toàn bộ đều là do học trò được lão sự tận tình chỉ bảo.

Vương Tư Nhâm cười lắc đầu, thật ra hắn hy vọng Trương Nguyên có thể nói ra những lời hùng hồn giống như Truong Năm Bắc Tông vậy, không ngờ Trung Nguyên chỉ đơn thuần muôn thắng gã Diêu Phục kia, còn lại chính là nghĩ như thế nào vượt qua kỳ thi đường khoa, thực tế cũng khá thực tế, chính là có chút tầm thường.

Người hầu báo lại, người làm Thạch Song của công tử Trương đến đây, còn đưa tới một giỏ lê trắng.

Vương Tư Nhâm cười nói:

- Mẹ ngươi phải người đón người trở về Trùng Dương đúng không, được rồi, người thu dọn một chút lập tức trở về đi, đã đọc sách nhiều ngày cũng vất vả, ngày mai lên núi cho khuây khỏa.

Tập tục ở Sơn Âm, buổi sáng sớm ngày trùng dương sẽ phải tắm rửa sạch sẽ, đeo thù du (Evodia rutaecarpa (Jus3.0), ăn hạt dẻ bánh ngọt, uống rượu hoa cúc, đương nhiên Trương Nguyên cũng không ngoại lệ.

Vả lại cũng mừng là ngày hôm đó khi trời trong xanh, giờ Thìn, Trương Đại, Trương Ngọc, Trường Cao Nhu dắt tay nhau trèo lên điểm hẹn với Trương Nguyên ở núi Ngọc Tứ, núi Ngọc Tứ ở huyện Hội Kê ngoài của chùa, và liên kết với núi Hội Kê, tương truyền năm đó Đại Vũ ở đỉnh núi này ghi chép ngắn gọn có núi sông, lúc này mới trị thủy thành công, lại bởi vì đỉnh ngọn núi này giống như bát hương, cho nên lại gọi là đỉnh Lư Hương, chính là một trong thắng cảnh phủ Thiệu Hưng, dân chủng hai huyện Hội Kê, Sơn Âm quyết định chọn ngọn núi này để mừng lễ Trùng Vương.

Trương Đại, Trương Ngạc đều cưỡi ngựa lớn, Trường Cao Nhu đi kiệu, tôi tớ hai mươi người, hơn mười người trong đoàn Vương Khả Xan cũng đi theo, Trương mẫu Lã thị thấy Trương Đại, Trương Ngạc đều cưỡi ngựa, cũng đồng ý cho Trương Nguyên cưỡi con la trắng đi ra khỏi thành, dặn trên đường đi phải cẩn thận, lệnh Vũ Lăng và Đại Thạch Đâu đi cùng.

Một nhóm hơn bốn mươi người cuồn cuộn đi ra ngoài thành huyện, Trương Nguyên nhớ rõ lần trước đi Thương Đào viên cũng là đi theo con đường này, núi Ngọc Tử ngay tại mặt tây nam của Thượng Đào viên Hạ gia.

Trương Nguyên cuối con lừa Tuyết Tinh, tuy rằng đi bộ tập thể dục khỏe người, những suy cho cùng có vật cuối vẫn có khí thế hơn, con la Tuyết tinh trắng như tuyết, và hai con ngựa của Trương Đại, Trương Ngọc tranh nhau lao đi, thế mà sức chạy lại không khác nhau là mây. Cả ba người bỏ lại sau lưng cả một đoàn tùy tùng và vũ nữ, còn có Trường Cao Như đi kiệu ở phía xa xa, họ sớm phóng đến dưới chân Đại Vũ Lăng, từ chỗ này không còn cách nào cưỡi ngựa hay cưỡi là được nữa, phải đi bộ lên núi, có hơn một nghìn bậc thêm đá lên núi Ngọc Tứ, thế núi buồn bực bạc phơ, đường núi uốn lượn vô biên.

Ba người Trung Nguyên vừa nghỉ chân ngắm cảnh lăng trước kia đình, vừa đứng chờ bọn người hâu đuổi theo lên, nhưng thoáng chốc họ đã thấy bảy, tám sĩ tử cuời nói đi đền, Trương Đại vừa thây, liên nói với Trương Nguyên:

- Đây đều là tú tài ở Sơn Âm chúng ta, lạ thật, đám người này đều là những thí sinh đỗ đạt hạng nhất nhì khoa thi năm rồi đây, trong đó hai vị có quan hệ mật thiết với gã Diêu Phục kia nữa.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch