Dưới tán cây Công Tôn nửa đỏ của vàng, ánh mặt trời tháng mười chiếu xuống làm bóng hai cỗ xe ngựa đổ dài trên mặt đất. Nếu không phải con ngựa tảo hông thỉnh thoảng có quẫy đuôi thì đây đúng là một bức tranh tĩnh vật hoàn hảo. Ngôi bên trong là Thương Đạm Nhiên và trưởng tẩu Phó thị, Nhị tẩu kỳ thị, Phó thị và kỳ thị nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ hình chiếc lá trên cỗ xe lên, nhìn theo bóng tỳ nữ được giao phó đi mời Truong Nguyên qua----
Kỳ thị chính là Thê tử của Thương Chu Đức. Trông thấy hai thiếu niên đang đi trên cầu, bà khẽ cười nói:
- Tẩu tẩu xem kìa, người nhỏ hơn chính là con cuả Kỳ Hổ Tủ của đường huynh đó, cậu tiểu thần đồng đó. Chắc là nó cũng tới xem náo nhiệt đây. Còn người đi cạnh chính là Trung Nguyên Trương Giới Tử đây, quả nhiên dung mạo bất phàm...
Rồi bà hạ giọng nói:
- Có thể lọt vào pháp nhân của Đạm Nhiên nhà ta, đương nhiên là người bất phàm rồi.
- Nhị tẩu, ta nói vậy khi nào? Thương Đạm Nhiên tỏ vẻ thẹn thùng. Hôm nay nàng mặc bộ y phục chôn tía, chiếc áo làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn nà đẹp như tiên nữ của nàng. Đôi mắt sáng trong kia thật khiến cho người ta muốn nhìn ngắm mãi không thôi.
Phó thị biết Thương Đạm Nhiên vốn tính hay ngượng, bèn lên tiếng:
- Tiểu Huy thường hay nhắc đến Trương công tử ca ca, cũng trách ta, chỉ sinh được hai tỷ muội chúng nó. Nếu đứa trẻ đầu không bị sảy thì giờ hai tỷ muội nó đã có một ca ca ruột rồi.
Kỳ thị an ủi:
- Tẩu tẩu chớ buồn lòng, tẩu tuổi xuân còn phơi phới lo gì không sinh thêm được.
Phó thị cười nói:
- Tuổi xuân phơi phới chính là muội ấy, ta đây cũng ba năm rồi chứ ít gì nữa.Vả lại....
Nói đến đây bất chợt nàng ta ngậm miệng không nói tiếp nữa. Kỳ thị biết đại tẩu Phó thị muốn nói gì, bèn lên tiếng:
- Đại huynh không phải nói sang năm sẽ đón các người vào kinh thành u, lúc đó các người có thể đoàn tụ rồi.
Phó thị thở dài:
- Người như chàng cương trực liêm khiết quá mức, đâu có tích góp được chút nào đâu. Chỉ e chúc quan này cũng chẳng giữ được bao lâu ấy...
Thương Đạm Nhiên không nói gì, đặt hai tay lên đùi ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không liếc mắt một cái qua ô của. Giờ sự tập trung của nàng đang dồn hết vào hai tai, nghe Trương Nguyên và thúc thúc nói chuyện, tiểu Huy bất chợt thốt ra một câu "Hiếu rôi, giống như tiểu cô cô đó, chỉ ngôi trong xe theo dõi thôi” thì đôi má nàng bỗng ủng hồng.
Kỳ thị buông mảnh vải trên ô của xuống, khẽ cười nói: - Trương công tử nhìn qua bên này rồi đó.
Thương Đạm Nhiên mặt càng đỏ dữ.
Phó thị lắc đầu cười nói:
- Tiểu Huy này dặn mãi mà có được đầu, càng dặn nó lại càng buột miệng nói ra. Đứa trẻ này không phải cố ý đâu, chỉ là nghe nhắc nhở nhiều thì càng in sâu vào đầu rồi lỡ miệng mà thôi..
Kỳ thị cười nói:
- Nếu không dặn thì con bé cũng sẽ nói ra mà. Dù sao nó cũng đã nói rồi... Trương công tử thông minh như vậy, cậu ấy sẽ hiểu thôi..
Thương Đạm Nhiên xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa, đúng lúc đó thì chợt nghe có tiếng hô:
- Nho học mở cửa rồi. "
***
Tiểu hề nô Vũ Lăng chạy tới bên cầu nói: -Thiếu gia thiếu gia, học quan môn mở rối.
Thương Chu Đức bèn nói:
- Trương công tử, mau vào thôi, nhớ hết sức bình tĩnh, làm một bài văn bát cổ để đời luôn.
Trương Nguyên khom lung nói: - Vãn bối nhất định cố gắng. Rồi nhìn Thương Cảnh Lan, Thương Cảnh Huy, mỉm cười nói:
- Các muội có muốn vào xem không?
Thương Cảnh Lan, Thương Cảnh Huy đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thúc phụ Thương Chu Đức.
Thương Chu Đức nói:
- Lát nữa sẽ có rất nhiều người, chúng ta không vào đó thì hơn, ở bên ngoài này đợi tin tốt của cậu là được rồi.
Kỳ Bưu Giai mười một tuổi cứ nhìn chằm chằm Thương Cảnh Lan chín tuổi, bị cô trùng mắt lại một cái thì giật mình, lên tiếng:
- Thương thế thúc, bên trong rộng lắm, Tôn giáo dụ và Thương thế thúc lại là chỗ quen biết, thế thúc có thể nghỉ tạm ở Dục Anh trai hoặc Trí Đạo trai mà. Giới Tử huynh và Diêu Phục chắc là sẽ đầu bát cổ ở Minh Luân đường đó.
Thương Chu Đức nghĩ đám người của chị dâu Phó thị đang ngồi xe ngựa ngoài kia, bọn họ không nên vào trong, liền cười lắc đầu nói:
- Bên trong ồn ào lắm, vẫn là ngoài bờ sông này khoan khoái hơn... các người mau vào trong đi thôi.
Tiểu Cảnh Huy có chút không vui, cái miệng xinh xắn củ chu ra. Trương Nguyên liền an ủi:
- Cảnh Huy tiểu thư, chốc nũa thi xong ta sẽ đọc bài bắt cổ đó cho muội nghe nhé.. Tiểu Cảnh Huy mừng như bắt được vàng, reo lên:
- Được được. Nhưng Trương công tử ca ca, văn bắt cổ của huynh có buồn cười không, giống như câu chuyện " Lừa người thôi” hôm nọ đó.
Thương Chu Đức cũng không nhịn được cười, Thương Cảnh Lan bắt chước người lớn, nói:
- Ôi, đúng là ấu trĩ.
Trương Nguyên đành nói:
- Ừm, cũng có chỗ buồn cười thật.
Rồi quay sang thi lễ với Thường Chu Đức, liếc nhanh sang chỗ hai cỗ xe ngựa đang đậu bên kia. Cỗ xe vẫn lặng yên như không có người bên trong.
Trương nguyên và Kỳ Bưu Giai tiến vào của chính. Bên ngoài các chu sinh đã đứng đông nghẹt. Nghị môn vẫn đóng chặt, một kẻ đứng gác của nhìn thấy có nhiều người như vậy thì cũng chẳng biết làm thế nào.
Các chu sinh bổn huyện liên tiếp tới chào hỏi Trương Nguyên,
họ trực tiếp tỏ thái độ ủng hộ cậu, cho rằng Diêu Phục đã làm
bại hoại thanh danh của bồn huyện, nên bị tước bỏ công danh
từ lâu. Lại có người chỉ lạnh lùng đứng một bên, nhìn Trương
Nguyên bằng con mắt dò xét rồi xúm vào xì xào bàn tán gì đó.
Một khắc trôi qua, Lưu Tất Cường dẫn đầu một đám nha dịch dẹp đám đông tiên tới, hô to:
- Chư vị, chư vị, hầu huyện tôn có lệnh, chỉ có chu sinh bổn huyện mới được phép vào trong xem bắt cổ thịnh hội, còn lại thì cảm phiền về hết cho.
Vụ cá cược Bát cổ đổi thành bát cổ thịnh hội, hay!
Những chu sinh từ phương xa tới như Hàng Châu, Tiêu Sơn, rồi Thượng Ngu....cảm thấy không phục, nhất quyết không tuân theo, cứ đúng nguyên tại chỗ xì xầm bàn tán làm không khí lập tức ôn ào hẳn lên, y như một cái chợ.
Lưu bổ đầu nhìn quanh, có rất nhiều sĩ tử đều đeo khăn vuông trên đầu nên không dám động vào, đành đứng nhìn cảnh huyên náo trước mặt mà không biết xử trí làm sao. Đúng lúc đó thì nghị môn lại mở. Một lão nho gây quắt như củ nhân sâm khô, đứng giữa của quát:
-Trong nho học mà dám ồn ào thế à, còn ra thể thống gì nữa.
Tôn giáo dụ súc già lực yếu, có hét to thế chủ to nữa thì
cũng chả có ai nghe thấy. Thế nhưng chẳng biết vì sao, không
khí bắt đầu lắng xuống rồi im bặt.
Tôn giáo dụ ra hiệu cho Lưu Tất Cường tới:
- Hầu Huyện lệnh khi nào đến?
Lưu Tất Cường chắp tay trước ngực nói: - Bẩm giáo dụ lão gia, huyện tôn sẽ đến ngay bây giờ ạ. Rồi lại bẩm báo chuyện cho sinh các huyện không chịu dời đi.
Tôn giáo dụ cau mày: - Sao tự dưng lại có nhiều người đến vậy. Nho học của ta sắp thành cái chợ rồi, còn ra thể thống gì nữa. Nêu đã tới rồi, vậy thì ai có công danh thì cho vào, không thì thôi.
Lưu Tất Cường cố ý hỏi:
- Vậy Trương Nguyên Trương công tử thì sao? Cậu ta cũng đâu có công danh gì.
Tôn giáo dụ nói:
- Chỉ có cậu ấy là ngoại lệ thôi.
Rồi lão nheo mắt nhìn đám chu sinh nối đuôi nhau kéo vào, nhẩm tính, cả các chu sinh huyện khác cũng phải tâm hơn hai trăm người, còn các chu sinh bồn huyện có thể đến hoặc cũng có thể không, chẳng phải ai cũng đều thích náo nhiệt cả.
Một sai dịch chạy vội vào bảo:
- Huyện tôn đại nhân đến....
Tôn giáo dạ lệnh cho chu sinh trong viện đúng thành hàng chào đón Hầu huyện lệnh nhưng họ đâu phải quân sĩ, làm sao bắt họ xếp hàng ngay ngắn nghiêm chỉnh được.Vừa nghe nói phải xếp hàng là tất cả lại nhốn nháo hết cả lên, khung cảnh một lần nữa lại không khác gì cái chợ vỡ.
Tôn giáo dụ lắc đầu liên tục, lão cho rằng chu sinh huyện khác đúng là chẳng biết phép tắc gì cả. Rồi lão cùng những người khác chạy ra nghênh đón Hầu huyện lệnh.
Sơn âm Huyện lệnh Hậu Chi Hàn mang theo Huyền thừa, chủ bộ mây người, dùng chân ngay đầu câu, xuông khỏi kiệu rồi nhưng không vào trong ngay mà đứng ngoài như có ý đợi ai đó.lúc sau, lại có hai chiếc kiệu nữa tới, mây người hầu hạ tất tả chạy theo. Đó là kiệu của Vương Tư Nhân và con gái Vương Anh Tư.
Vương Anh Tư luôn đi theo cha như hình với bóng. Cô nhìn ngó xung quanh, ngay lập tức phát hiện ra Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên cũng đang nhìn về phía mình, mắt nàng hơi lộ ra ý cười.
Tôn giáo dụ đón Hầu Chi Hàn và Vương Tư Nhâm đến nho học đại sảnh của Minh Luân đường, bên trong Minh Luân đường khá rộng, có thể chứa tới hơn một trăm người. Đây là nơi mà ngày thường Tôn giáo dụ vẫn lên lớp. Lão lệnh cho Chu Huân Đạo gọi các sinh đồ nhất và nhị đắng tới.
Chu huân đạo cầm danh sách trên tay, đứng giữa sinh đọc to. Mỗi lần y xuống một cái tên là lại có một sinh đồ bước lên, còn nếu không có ai đáp lời thì y sẽ dùng bút đánh dấu một cái. Lát sau, năm mươi bốn cái tên đã được đọc lên, Chu huấn đạo bước lên báo:
- Trong năm mươi bốn chu sinh thì có ba người chưa tới, đó là Dương Thượng Nguyên, Trì Đạo Thanh, Lã Kính Tu.
Tôn giáo dụ cất tiếng hỏi các chu sinh trong sảnh xem ai biết nguyên nhân vì sao Lã Kính Tu, Trì Đạo Thanh vẫn chưa tới.
Liền có sinh đồ bẩm báo:
- Bẩm, Trì Đạo Thanh ốm liệt giường mấy ngày nay, còn Lã Kính Tu thì đang để tang cha nên cũng không tới được.
Tôn giáo dụ gật gật đầu, nói: - Truyền Trương Nguyên lên đường.
Rồi lại nhíu mày hỏi:
- Diêu sinh, Dương sinh sao vẫn chưa tới? Đúng lúc đó thì người gác cổng vội chạy vào báo: - Bấm Giáo dụ lão gia, Phủ tôn đại nhân đến. Các cho sinh đúng trong sảnh trong bụng đều có chung câu hỏi: - Phủ tôn đại nhân mà cũng quan tâm đến trận đấu văn bát cổ này ư?