Mật thất tu luyệncủa Linh Binh Các đều được xây dựng từ Hắc Kim Thạch, không chỉ kiên cố an toàn mà hiệu quả cách âm cũng rất tốt, có thể giúp người dùng toàn tâm toàn ý tu luyện mà không bị bên ngoài quấy rầy.
Sở Hành Vân trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai khối ngọc thạch to chừng nắm đấm.
Hai khối ngọc thạch một đỏ một xanh này là Thiên Dương Thạch cùng Thanh Âm Ngọc.
- Không nghĩ tới nội tình của Linh Binh Các lại dày như vậy, ngay cả khoáng thạch tứ cấp cũng dễ dàng lấy ra, từ phẩm chất của hai khối ngọc thạch này ta thể luyện chế ra mười ba cây Âm Dương Hỏa Châm.
Sở Hành Vân có phần hài lòng nhìn hai khối ngọc thạch trước mặt, hai tay nắm chặt đấm ra một quyền toàn lực đánh Thiên Dương thạch cùng Thanh Âm Ngọc thành từng mảnh nhỏ.
- Lửa!
Sở Hành Vân hét lên, chỉ thấy miệng hắn hơi mở, một ngọn lửa đỏ hồng tràn ra, đem mấy mảnh ngọc thạch vụn bao bọc lại rồi thiêu đốt.
Lúc bị bị thiêu đốt những mảnh vụn không ngừng run rẩy, sau đó từ từ chuyển hóa thành chất lỏng sền sệt đỏ xanh không giống nhau, đồng thời có một loại vật chất màu đen từ từ tách ra.
Một màn này nếu Tuyết Đương Không nhìn thấy thì hắn sẽ quỳ xuống dập đầu ba lạy, hành động vừa rồi của Sở Hành Vân không ngờ lại dung hợp giữa chiết xuất cùng luyện chế như mây trôi nước chảy, không hề có cảm giác khó khăn.
- Ngưng cho ta!
Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng, ngón trỏ đâm về phía trước chính xác ngay trung tâm của hỗn hợp chất lỏng, một ngọn Vạn Thú Hỏa yếu ớt phun ra, chậm rãi điều chỉnh hình dạng chất lỏng, tạo thành một cây châm.
Nếu cẩn thận nhìn kĩ thì cây châm này có hai màu đỏ xanh, trên thân còn có một khí tức khô nóng như có như không, phản chiếu ánh sáng sắc bén vô cùng huyền diệu.
- Cuối cùng cũng thành công.
Sở Hành Vân thở phào một hơi, sắc mặt lại có vài phần trắng xám giống như hành động vừa rồi tiêu hao không ít linh lực khiến thân thể suy yếu.
Ăn vào hai quả Dưỡng Linh Đan, Sở Hành Vân cảm giác thân thể đang dần hồi phục linh lực lại, lúc này mới bắt đầu tiếp tục luyện chế, mọi cử chỉ hành động không chút nào sơ sài, vận dụng toàn tâm toàn ý vào trong đó.
Cùng lúc đó ở ngoài mật thất có một thân ảnh đang đứng.
Tuyết Đương Không đem lỗ tai áp vào vách tường của tu luyện mật thất, vùng quanh lông mày nhíu lại, giọng nói có chút nghi ngờ:
- Kỳ quái, tiểu tử này đã đi vào hơn nửa canh giờ mà vẫn không có động tĩnh gì?
- Gia gia, chẳng lẽ ngài đang lo lắng cho Sở công tử?
Lúc này âm thanh của Tuyết Khinh Vũ bỗng vang lên, chỉ thấy nàng để hai tay sau lưng, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, đang chậm rãi đi đến.
Tuyết Đương Không vội vàng đứng thẳng lại như bình thường, gằng giọng hừ một tiếng:
- Ta cùng tiểu tử kia không hề quen biết, vì sao phải lo lắng cho hắn? ta chỉ lo lắng khi Thiên Dương Thạch và Thanh Âm Ngọc va chạm sẽ phá hủy tu luyện mật thất mà thôi!
- Thật vậy không?
Nghe như thế Tuyết Khinh Vũ càng cười vui vẻ hơn.
Là hòn ngọc quý của Tuyết gia, Tuyết Khinh Vũ vô cùng rõ ràng tính tình của Tuyết Đương Không.
Vừa rồi Tuyết Đương Không ngoài miệng nói là vậy nhưng trong thâm tâm vẫn lo lắng cho an nguy của Sở Hành Vân, dù sao đi nữa Sở Hành Vân vẫn là ân nhân cứu mạng của Tuyết Khinh Vũ, hắn làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm.
- Khinh Vũ, hay là con đi khuyên nhủ tiểu tử đó đi.
Sắc mặt Tuyết Đương Không trở nên nghiêm túc nói:
- Thiên Dương Thạch cùng Thanh Âm Ngọc có bài xích qua lại, nếu xử lý không tốt có thể xảy ra cháy nổ, thực lực của tiểu tử kia còn thấp chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tuyết Khinh Vũ dừng một chút, lắc đầu cười nói:
- Hắn đã nói không thành vấn đề, vì sao chúng ta không thử tin hắn một lần?
Nghe vậy, ánh mắt Tuyết Đương Không hơi co lại, tràn đầy tò mò nhìn Tuyết Khinh Vũ khiến cho nàng cảm giác có chút cổ quái, đưa tay sờ sờ khuôn mặt, hỏi:
- Thế nào? Trên mặt con có cái gì sao?
- Khinh Vũ, con hãy nói thật cho gia gia biết, có phải con đã thích tiểu tử này?
Tuyết Đương Không trầm mặc một hồi lâu, hắn dùng cử chỉ quái lạ hỏi khiến cả khuôn mặt của Tuyết Khinh Vũ trở nên đỏ bừng, gắt giọng:
- Gia gia, người nói bậy bạ gì đó!
- Ta nhìn con từ nhỏ lớn lên cho tới nay chưa bao giờ thấy con bao che cho ai như vậy, lại càng chưa thấy con quan tâm một người, nếu không phải con đã thích tiểu tử này thì sai lại như vậy?
Tuyết Đương Không hơi híp cặp mắt như muốn xem thấu Tuyết Khinh Vũ.
- Người hiểu lầm rồi!
Tuyết Khinh Vũ nói từng chữ vô cùng rõ ràng, cùng lúc đó nàng lấy Ngự Âm Thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa tới trước mặt của Tuyết Đương Không.
- Ngự Âm Thạch? Sao con lại có đồ vật quý hiếm này?
Ánh mắt Tuyết Đương Không nhìn vào Ngự Âm Thạch, cả người thoáng cái nhảy dựng lên, tất nhiên hắn cũng biết sự trân quý của Ngự Âm Thạch.
Tuyết Khinh Vũ không vui nói:
- Con và Sở công tử ở Mê Vụ Sâm Lâm gặp tình huống nguy hiểm, hắn không chỉ cứu con mà còn tặng Ngự Âm Thạch cho con, con đối với hắn cũng chỉ là quan hệ bằng hữu nên muốn hỗ trợ hắn mà thôi.
- Ngự Âm Thạch trân quý biết bao nhiêu, không hề thua kém võ học thánh giai, tiểu tử kia vì sao lại dễ dàng tặng cho con như vậy?
Tuyết Đương Không lần thứ hai đặt câu hỏi, hắn là đệ nhất Luyện Khí Sư của Lưu Vân Hoàng Triều, cất giấu rất nhiều, nhưng bảo bối như Ngự Âm Thạch lại không có.
Cho dù là năm đại Vũ Phủ cũng rất khát vọng có được Ngự Âm Thạch.
Nguyên nhân là vì một khối Ngự Âm Thạch không chỉ tỏa ra sát khí mà còn có thể giúp võ giả đề thăng năm thành tỉ lệ khi đột phá Địa Linh Cảnh.
Có thể nói không chút khoa trương rằng người có Ngự Âm Thạch khi đột phá sẽ không gặp phải Âm Sát Khí phản phệ, có thể nhẹ nhàng bước vào Địa Linh Cảnh.
- Hắn nói không muốn nợ nhân tình của chúng ta nên liền cho con Ngự Âm Thạch, hơn nữa hắn chỉ liếc mắt một cái đã thấy ngay phương pháp ngụy trang của con, hắn còn nói con sẽ cần Ngự Âm Thạch này hơn là hắn.
Tuyết Khinh Vũ nhìn Ngự Âm Thạch trên tay, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra cảnh tượng lúc đó, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.
Tuyết Đương Không rùng mình, không khỏi rơi vào trầm tư, thấp giọng nói:
- Tặng cho con Ngự Âm Thạch, lại còn liếc mắt liền xem thấu phương pháp ngụy trang của con, hơn nữa có thể bình yên vô sự đi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm. Tên tiểu tử này cuối cùng có lai lịch thế nào, có lẽ hắn có cách dung hợp Thiên Dương Thạch và Thanh Âm Ngọc?
Nghi hoặc liên tiếp hiện ra trong đầu, Tuyết Đương Không đã không còn ý niệm ngăn cản Sở Hành Vân trong đầu, trong lòng ngược lại tràn ngập hiếu kỳ, hắn muốn nhìn một chút xem Sở Hành Vân có thể rèn ra vật gì.
Ba ngày đối với người tu luyện mà nói chỉ như một cái nháy mắt.
Bên trong tu luyện mật thất, Sở Hành Vân đứng thẳng dậy, ở trước mặt của hắn có mười ba cây châm nhỏ sắp xếp chỉnh tề, mỗi một cây đều giống như là do ngọn lửa ngưng tụ thành, hỏa quang không ngừng lóe ra.
Sở Hành Vân nhanh chóng lấy bốn cây Âm Dương Hỏa Châm nhẹ nhàng đâm vào cơ thể mình.
Cứ mỗi cây châm đâm vào người, Sở Hành Vân có thể rõ ràng cảm giác Vạn Thú Hỏa trong linh hải bắt đầu lăn lộn, một hóa hai, hai hóa bốn, cuối cùng hóa thành 16 ngọn lửa nhỏ, đồng thời một cổ lực lượng cuồng bạo tràn đầy toàn thân thể, không hề gây ra bất kì thống khổ nào mà thoải mái khó tả.
Sở Hành Vân đột ngột mở hai mắt ra, bên trong tròng mắt có vô số thú ảnh di chuyển khiến khí chất cả người hắn cũng thay đổi, trở nên cuồng dã hơn. Bốn cây Âm Dương Hỏa Châm đang đâm vào cơ thể bỗng tỏa ra ánh sáng đỏ hồng như có một cổ lực lượng không ngừng lưu chuyển ở phía trên.
- Tốn tròn ba ngày cuối cùng cũng thành công, hiện tại cũng nên đi ra ngoài thanh toán một số việc.
Sở Hành Vân phát ra một tràng tiếng cười, dáng người tiêu sái bước ra khỏi mật thất.