Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 113: Chiến Lý Dật

Chương 113: Chiến Lý Dật

Lời nói của Sở Hành Vân xen lẫn linh lực hùng hậu truyền vang khắp không gian làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Chuyện này xảy ra cực kỳ bất ngờ khiến mọi người hầu như đều không phản ứng kịp.

Sở Hành Vân trở về từ Mê Vụ Sâm Lâm, sau đó bước lên lôi đài cường thế tuyên chiến, nhưng người mà hắn muốn khiêu chiến lại không phải Lý Trần mà là người có thân phận đệ tử nòng cốt - Lý Dật.

Từ khi thành lập tới nay, Lăng Tiêu Vũ Phủ đã có mấy trăm năm lịch sử. Nhưng chuyện đệ tử vừa gia nhập vào Vũ Phủ dám tuyên chiến đệ tử nòng cốt như Sở Hành Vân thì chưa từng xuất hiện qua, đây chính là lần đầu tiên.

Càng khiến cho mọi người cảm thấy rung động là Sở Hành Vân còn muốn sinh tử chiến, quyết không chết không thôi!

“Điên rồi! Tên Sở Hành Vân này nhất định là điên rồi! Lẽ nào hắn đã quên Lý Dật từng hành hạ hắn ở trong Mê Vụ Sâm Lâm như thế nào sao?”

“Lấy thực lực hiện tại, Sở Hành Vân căn bản không thể nào thắng được Lý Dật, đây là hắn đang đâm đầu vào chỗ chết!”

Trong đầu Thủy Thiên Nguyệt cùng La Thịnh cơ hồ đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy. Cả hai người họ đều nghĩ Sở Hành Vân điên rồi, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.

-Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Sở Hành Vân, ngươi nên bình tĩnh lại một chút.

Từ trong hành động của Sở Hành Vân, Dương Phong tựa hồ hiểu cái gì nhưng vẫn bước ra ngăn cản hắn.

Dưa vào thiên phú của mình, Sở Hành Vân muốn đánh bại Lý Dật cũng không khó nhưng hắn cần phải khổ tu một khoảng thời gian.

Tu vi hiện tại của Sở Hành Vân xa xa không bằng Lý Dật, phẩm cấp võ linh cũng kém hơn Lý Dật, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn, căn bản là không cùng một tầng thứ.

Trong lòng của tất cả mọi người ở đây cũng đều giống có ý nghĩ giống như vậy. Họ cảm thấy Sở Hành Vân chắc chắn không thể nào thắng được Lý Dật, trận sinh tử chiến này căn bản là một cuộc tàn sát, còn chưa bắt đầu thì đã có kết quả.

Chỉ có duy nhất một mình Tuyết Khinh Vũ là không nghĩ như vậy, mà ngược lại lại tràn đầy lòng tin vào Sở Hành Vân.

“Sở Hành Vân hướng Lý Dật khiêu chiến sinh tử chiến, tất cả mọi người đều nghe được rành rành rõ ràng, sao lại có thể nói đổi là đổi ý được?”

Lúc này, Tiêu Đình mở miệng nói chuyện, trong mắt đầy vẻ trang nhã, quay đầu nhìn về phía Lý Dật, hỏi:

-Lý Dật, ngươi có muốn tiếp nhận Sở Hành Vân khiêu chiến hay không?

Sau khi nói xong, Tiêu Đình nháy mắt ra hiệu với Lý Dật, khóe miệng nhếch lên cười dữ tợn, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Chuyện Sở Hành Vân có thể từ Mê Vụ Sâm Lâm quay trở về hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ, không thể tin là Sở Hành Vân lại có thể thoát chết, trong lòng đều dâng lên suy nghĩ “Sau này, muốn giết Sở Hành Vân thì độ khó có thể nói là tăng lên gấp hai lần.”

Nhưng không ngờ, Sở Hành Vân lại tự đưa thân tới cửa, không báo thù Lý Trần mà lại tuyên chiến Lý Dật, hơn nữa còn là sinh tử chiến làm cho Tiêu Đình có cảm giác cực kỳ vui sướng, hận không thể ngửa đầu cười thoải mái vài tiếng.

“Người khác đã khiêu chiến, ta có lý nào không chiến!”

Lý Dật sao lại không hiểu ý tứ của Tiêu Đình.

Hắn nhìn Sở Hành Vân, lớn lối nói:

“Nếu người nào đó dám coi ta là đá kê chân, muốn đánh một trận để thành danh thì ta sẽ cho hắn biết, hành động này của hắn là cực kỳ ngu xuẩn!”

Nghe Lý Dật nói, Sở Hành Vân không nói gì, cầm Võ Linh Kiếm từ từ giơ lên chỉ vào mặt của Lý Dật, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Lý Dật hơi nhíu mắt lại, nhất thời cảm giác bị Sở Hành Vân xem thường.

Hắn biết Sở Hành Vân có Trảm Không Kiếm, một kiếm bổ ra liền có thể ngưng tụ kiếm khí sắc bén. Nhưng giờ khắc này, Sở Hành Vân lại không dùng Trảm Không kiếm mà lại lấy Võ Linh Kiếm đối địch, điều này làm cho Lý Dật đã giận lại càng thêm giận.

Lý Dật di chuyển về phía trước, cứ mỗi một bước bước ra thì sát khí trên người lại nhiều hơn một phần, bao phủ ở trên người của Sở Hành Vân, tựa như muốn biểu lộ ý tứ phải giết Sở Hành Vân.

“Hiện tại, ta cảm thấy hai chữ ngu xuẩn cũng không đủ để hình dung sự vô tri của ngươi.”

Lý Dật bắt đầu gọi Võ Linh Hàn Lân Kiếm ra, vô cùng vô tận hàn khí dần dần xuất hiện, lượn lờ chung quanh thân thể hắn tỏa ra khí tức lạnh lẽo, sát khí kinh khủng tích tụ cũng sôi trào lên, như biển cả dưới vực sâu bao phủ cả tòa lôi đài.

Sở Hành Vân vẫn giữ tư thế giơ Võ Linh Kiếm như trước, đồng thời trên người cũng xuất hiện khí tức phong lôi kiếm khí sắc bén, không chút nào sợ hãi Lý Dật.

“Chém!”

Hàn Lân Kiếm ở trong tay Lý Dật xoay tròn, hàn quang kiếm khí điên cuồng tuôn ra lao về phía Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân đột nhiên đâm Võ Linh Kiếm ra, cực kỳ chuẩn xác chém vào hàn quang kiếm khí. Kiếm khí va chạm vào Võ Linh Kiếm, hàn khí nhanh chóng tiêu thất nhưng Sở Hành Vân lại cảm giác cánh tay hơi tê dại, dường như hàn khí vừa thẩm thấu vào trong kinh mạch của hắn.

Võ Linh Hàn Lân Kiếm thuộc phẩm cấp tứ phẩm, vung lên một cái liền xuất hiện hàn khí khiến người khác khó lòng phòng bị. Cho dù kiếm quang bị chặn lại thì hàn khí này cũng sẽ không biến mất, cực kỳ khó đối phó.

Lý Dật đột nhiên tăng tốc độ, kiếm ngân vang chói tai, từng đạo hàn quang kiếm khí điên cuồng bắn ra, toàn bộ đều lao về phía Sở Hành Vân, kiếm khí chồng chất như muốn bao trùm cả người Sở Hành Vân.

“Lý Dật chém ra mỗi một kiếm đều không có chút nào nương tay, xem ra Sở Hành Vân khó thoát kiếp nạn này.”

Trong lòng đoàn người dâng lên suy nghĩ như vậy, họ đều cảm giác có chút đáng tiếc. Sở Hành Vân cực kỳ vất vả trở về từ trong Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng lại chết tại trên lôi đài.

Đối mặt với thế tới hung mãnh của hàn quang kiếm khí, Sở Hành Vân điên cuồng vung Linh Kiếm ra, phong lôi kiếm khí lộ ra vẻ sắc bén đánh tan từng đạo hàn quang kiếm khí, vô pháp chạm tới thân thể hắn.

“Hàn Quang Kiếm!”

Lý Dật lao tới gần Sở Hành Vân, khẽ quát một tiếng.

Khí lạnh lượn lờ ở chung quanh thân thể Lý Dật hội tụ lại một chỗ, hóa thành một thanh kiếm, bay về phía Sở Hành Vân.

Trong nháy mắt, nhiệt độ cả tòa lôi đài giảm xuống rất nhiều, không khí cũng hóa thành băng sương. Nơi kiếm ảnh kia đi qua, cứng rắn lôi đài cũng xuất hiện vết nứt, Sở Hành Vân cũng phải lui về phía sau.

Vù!

Một cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc đen dài của Lý Dật hơi bay bay, trên mặt của hắn hiện ra vẻ đắc ý. Thực lực Sở Hành Vân thấp như vậy, sao có thể là đối thủ của hắn, hôm nay, hắn muốn tự tay giết chết Sở Hành Vân.

“Ngươi vốn có có thể kéo dài hơi tàn mà sống, nhưng đáng tiếc ngươi lại quá ngu ngốc. Thôi được, ta tiễn ngươi một đoạn đường, kết thúc cuộc đời ngu xuẩn của ngươi.”

Lý Dật lại vung Võ Linh Hàn Lân Kiếm về phía trước, hàn quang kiếm ảnh ngưng tụ càng ngày càng ngưng thật lao về phía Sở Hành Vân.

Trước thế công của hàn quang kiếm khí từ Lý Dật, Sở Hành Vân đột nhiên đứng bất động, con người màu đen nhánh không ngờ bắt đầu chậm rãi khép lại.

“Từ bỏ rồi sao?”Thấy thế, mọi người đều sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh thì hiểu được. Đối mặt với Lý Dật có thực lực tuyệt đối cao hơn hắn, buông tha ngược lại cũng là một loại giải thoát.

Ánh mắt của Thủy Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm vào trên người Sở Hành Vân, trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ thượng xót gì, bọn họ còn ước gì Sở Hành Vân sớm chết đi một chút.

Nhưng mà, ngay lúc bầu không khí đọng lại, một khí tức nóng bỏng đột nhiên từ trên người của Sở Hành Vân lan tỏa ra ngoài, từng đạo tử hồng quang mang xuất hiện, phóng lên cao.

“Chuyện gì xảy ra?”

Đoàn người đều bị dị tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho khiếp sợ.

Chỉ thấy tử hồng quang mang bám vào trên người của Sở Hành Vân thổi tung bay tóc của hắn, khí tức nóng bỏng tỏa ra ngày càng nồng đậm, còn khí chất tựa lột xác khiến giờ phút này Sở Hành Vân có một chút gì đó vẻ cuồng bạo của linh thú.

Lý Dật đứng ở trước mặt của Sở Hành Vân. Trong nháy mắt, cổ khí tức cuồng bạo tuôn ra, Hàn Lân Kiếm trong tay hắn lại có vẻ như là bị áp chế, linh hải cũng mất đi cảm ứng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tử hồng quang mang trên người Sở Hành Vân càng ngày càng phát ra ánh sáng chói mắt giống như là từng đạo hỏa diễm vậy, mang theo khí tức vô cùng nóng bỏng làm nổi bật hắn lên như một vị thần khống hỏa diễm, còn với vẻ cuồng bạo có chút giống một con hung thú thời hồng hoang.

Ông!

Sở Hành Vân mở hai mắt ra. Trong nháy mắt này, tựa hồ có một cổ vô hình uy áp phủ xuống, áp bách ở trên người của Lý Dật khiến hắn có ảo giác như đang đối mặt với vô thượng cường giả, từ đáy lòng sinh ra cảm giác thần phục.

Dịch giả : lushi

Biên : Mei_hnmn

Team dịch : Vạn Yên Chi Sào

Nguồn : truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch