Không gian cực kỳ yên ắng, tất cả mọi người rất ăn ý với nhau cùng duy trì trầm mặc.
Trên mặt Thiết Vô Tâm hiện lên vẻ bình tĩnh, gọi vài tên chấp pháp đệ tử để cho bọn họ đi thu thập đầu mối, còn hắn thì cúi đầu bắt đầu suy tư chuyện vừa rồi.
Cũng không lâu lắm, vài tên chấp pháp đệ tử trở về đi tới kế bên nói nhỏ vài câu vào bên tai Thiết Vô Tâm khiến Thiết sắc mặt của Vô Tâm càng âm trầm hơn.
-Việc này ta đã có định đoạt!
Thiết Vô Tâm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn mọi người cất cao giọng nói:
-Dưới sự điều tra của Chấp Pháp Điện, hai người Lý Trần cùng Lý Dật đích xác là truy sát Sở Hành Vân ở trong Mê Vụ Sâm Lâm, xúc phạm môn quy Vũ Phủ. Tại đây, ta lấy danh nghĩa điện chủ Chấp Pháp Điện tuyên bố phế bỏ tu vi Lý Trần, đồng thời trục xuất hắn ra khỏi Lăng Tiêu Vũ Phủ.”
-Thiết trưởng lão, ta bị oan uổng a!
Lý Trần bị dọa đến tứ chi mềm nhũn ra, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, lớn tiếng kêu ca.
Đối với việc bị trục xuất ra khỏi Lăng Tiêu Vũ Phủ, hắn cũng không thèm để ý. Lấy thiên phú của hắn, cho dù Lăng Tiêu Vũ Phủ không thu thì sẽ có những Vũ Phủ khác vì hắn mà mở rộng cửa.
Nhưng nếu như tu vi của hắn bị phế thì hắn liền trở thành một tên phế vật chân chính, ngay cả người thường cũng không bằng. Thử hỏi, những Vũ Phủ khác sẽ đi thu một tên phế vật sao?
-Chấp pháp!
Thiết Vô Tâm không để ý đến lời biện hộ của Lý Trần, vung tay lên. Ngay lập tức, một tên chấp pháp đệ tử liền xuất hiện ở trước mặt của Lý Trần, bàn tay nhanh như chớp vỗ một cái thật mạnh vào chỗ dưới bụng ba tấc của hắn.
Thình thịch!
Thân thể Lý Trần bị đánh bay đi, sau khi kéo đi hơn mười thước trên mặt đất thì mới ngừng lại. Lúc này, khóe miệng Lý Trần xuất hiện vết máu chảy ra, cả người xụi lơ nằm tại chỗ, hai mắt nhắm lại.
Trọng yếu hơn là trong cơ thể hắn không còn ba động của linh lực truyền ra, linh hải bị đánh nát, mất hết tu vi, triệt để biến thành một tên phế vật.
-Sở Hành Vân.
Thiết Vô Tâm quay sang nhìn hắn, hắng giọng một cái, thanh âm hòa hoãn rất nhiều, nói:
-Tuy hành động hôm nay của ngươi là vì mình báo thù nhưng tạo ra ảnh hưởng lớn, nhiễu loạn thi đấu Phong Vân lôi đài. Ta quyết định, phạt ngươi cấm đoán bảy ngày làm cảnh cáo.
-Về phần đệ tử Vân Mộng Vũ Phủ có tham dự truy sát ngươi trong khảo hạch Mê Vụ Sâm Lâm, Chấp Pháp Điện chúng ta sẽ cẩn thận điều tra, tuyệt không bao che bất kỳ ai.
Lời nói của Thiết Vô Tâm vừa dứt, lo lắng trong lòng Diệp Hoan cùng Dương Phong nhất thời cũng được cởi bỏ, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy cuối cùng Thiết Vô Tâm vẫn tiến hành xử phạt Sở Hành Vân, nhưng hình phạt này căn bản là có cũng như không.
Phải biết rằng hai người Sở Hành Vân giết chết thì một là đệ tử nòng cốt, một là trưởng lão Vũ Phủ, cả hai đều là thành viên trụ cột trong Lăng Tiêu Vũ Phủ. Nếu như đặt ở tình huống bình thường, bất kỳ một ai trong hai người chết thì Chấp Pháp Điện nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.
Nhưng hiện tại, cả hai người đều đã chết mà Thiết Vô Tâm lại chỉ phạt Sở Hành Vân cấm đoán bảy ngày. Ý tứ bảo hộ Sở Hành Vân trong đó thì bất kỳ ai cũng đều có thể nghe ra, Lý Dật cùng Tiêu Đình có thể nói là chết một cách vô ích.
Mà Vân Mộng Vũ Phủ bên này lại liên quan đến quá nửa, Thiết Vô Tâm cũng không tiện hạ quyết định, chỉ có thể làm ra một chút quyết định cơ bản. Nhưng tất cả mọi người biết việc này đã làm lớn chuyện, Vân Mộng Vũ Phủ căn bản khó mà thoát tội.
-Đa tạ, Thiết trưởng lão phán đoán sáng suốt.
Sở Hành Vân ôm quyền cười nhạt, kết quả như vậy làm hắn rất hài lòng.
-Sở sư đệ, mời ngươi đi theo chúng ta.
Hai gã chấp pháp đệ tử đi tới trước mặt Sở Hành Vân mở miệng, bộ dáng vô cùng khách khí khiến không ít đệ tử đều thấy ngạc nhiên:
- Đây là Chấp Pháp Điện sao?
-Từ lúc nào mà bọn họ trở nên lễ phép như vậy?
Nhưng rất nhanh chóng, bọn họ liền nghĩ thông suốt việc này.
Chuyện này qua đi, tên Sở Hành Vân sẽ không người không biết, không người không nghe, còn cao tầng Lăng Tiêu Vũ Phủ nhất định sẽ bỏ ra số lớn tài nguyên tu luyện, toàn lực bồi dưỡng hắn.
Đối mặt với một gã thiên chi kiêu tử như vậy, cho dù chấp pháp đệ tử kiêu ngạo cuồng vọng như thế nào đi nữa thì cũng không dám vô lễ, rất sợ sẽ chọc giận Sở Hành Vân, cuối cùng dẫn tới kết quả bi thảm tựa như Lý Dật cùng Tiêu Đình.
Ngay cả cường giả Địa Linh Cảnh, tiểu tử này cũng dám giết huống chi chỉ là một tên chấp pháp đệ tử.
Sở Hành Vân gật đầu. Trước khi cất bước đi, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về hướng Vân Mộng Vũ Phủ, đôi mắt mang theo vẻ thâm trầm, lạnh lùng nhìn thẳng đám người Cổ Thanh Tùng, Thủy Thiên Nguyệt cùng La Thịnh.
-Chuyện hôm nay chỉ mới là mở đầu mà thôi. Vân Mộng Vũ Phủ tính kế với ta, tương lai không lâu sau ta tất sẽ hoàn trả gấp trăm lần, khiến các ngươi phải trả giá đắt cho hành động của mình.”
Sở Hành Vân chỉ tay về phía đám người Cổ Thanh Tùng, trên người tỏa ra lãnh ý vô cùng lạnh lẽo.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến đám người Cổ Thanh Tùng không nhịn được rùng mình một cái.
Nếu như trước ngày hôm nay, bọn họ nghe Sở Hành Vân nói như thế thì có thể sẽ không để trong lòng, nghĩ Sở Hành Vân thần trí không rõ, dám xuất ra cuồng ngôn với Vân Mộng Vũ Phủ.
Trải qua sự việc hôm nay, bọn họ đều trở nên trầm mặc không dám nói lời nào, cũng không biết phải nói gì, thầm nghĩ phải rời khỏi đây nhanh một chút, không muốn tiếp tục nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Sở Hạnh Vân.
Sở Hành Vân rời khỏi sân thi đấu, Phong Vân lôi đài tiếp tục diễn ra, nhưng mọi người đã không cón tâm tư xem những trận chiến còn lại, trong đầu không ngừng hiện lên tràng cảnh cực kỳ ấn tượng vừa nãy, tựa như đã khắc sâu vào trong ký ức.
Liếc nhìn chung quanh thấy không có người chú ý tới bọn họ, Cổ Thanh Tùng không nói một câu, trực tiếp mang theo tân tấn đệ tử Vân Mộng Vũ Phủ rời khỏi nơi này, rón rén như chuột chạy qua đường.
Thấy thế, Thiết Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, lập tức phái ra vài tên chấp pháp đệ tử đi theo, bắt đầu bắt tay vào điều tra.
Chuyện xảy ra hôm nay trong Lăng Tiêu Vũ Phủ, năm đại Vũ Phủ rất nhanh sẽ truyền ra, sợ rằng ngay cả Hoàng Thành đều có thể bị kinh động.
Thiết Vô Tâm thân là điện chủ Chấp Pháp Điện, nhất định phải có hành động, tranh thủ sớm ngày đem việc này điều tra rõ, dẹp loạn trận phong ba này.
-Sư huynh, chúng ta mau theo sau Sở sư đệ.
Diệp Hoan thấp giọng nói, rồi lôi kéo Dương Phong bước nhanh đuổi theo Sở Hành Vân.
Đầu tiên, Dương Phong gật đầu nhưng vừa bước chân ra thì lại thu hồi lại, quay sang Diệp Hoan nói:
-Việc xảy ra trong ngày hôm nay không phải chuyện đùa. Hay là trước tiên chúng ta vào cung một chuyến, đem toàn bộ sự việc nói cho sư tôn, nhìn xem hắn tỏ thái độ như thế nào?
-Cũng tốt.
Diệp Hoan vừa nghe liền thấy có đạo lý, gật đầu đồng ý.
Thời gian Dương Viêm tiến nhập hoàng cung đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không có tin tức, thứ nhất bọn họ có thể xem tình hình, thứ hai là xem thái độ của Dương Viêm để biết sau này nên xử lý như thế nào.
Còn Sở Hành Vân có Thiết Vô Tâm bảo hộ, trong toàn bộ Lăng Tiêu Vũ Phủ không có mấy người có thể gây tổn thương cho hắn, tuyệt đối an toàn.
Sau khi hai người quyết định chủ ý thì vội vàng rời khỏi Lăng Tiêu Vũ Phủ, hướng về phía hoàng cung chạy đi, về phần những người còn lại cũng tan tác như chim muông, rối rít rời khỏi đó.
-Nếu bọn họ đều đã rời đi, chúng ta cũng đi thôi.
Tại chỗ Tuyết Khinh Vũ đứng đột nhiên nổi lên cuồn cuộn kình phong, Tuyết Đương Không mặc trường bào đỏ đậm xuất hiện ở trước mặt của nàng, chậm rãi bước đi về phía trước.
-Gia gia, chúng ta đi đâu vậy?
Tuyết Khinh Vũ nhíu đôi mi thanh tú, nghi hoặc hỏi.
-Đương nhiên là đi tìm tiểu tử kia, trong lòng ngươi không phải luôn tưởng nhớ hắn sao?
Tuyết Đương Không chỉ vào phương hướng Sở Hành Vân vừa rời đi, có chút không vui nói.
Mặt Tuyết Khinh Vũ đỏ lên, vội vàng nói:
-Ta nào có nhớ hắn, ngài hiểu lầm rồi!
-Ta đã sống hơn nửa đời người, chút điểm tâm tư nhỏ này của ngươi có thể qua mắt được ta sao?
Tuyết Đương Không ngay lập tức đáp, chân vẫn bước đi không ngừng, bắt đầu tăng tốc độ tiến về phía trước.
Lúc này, trong đầu của Tuyết Đương Không nổi lên rất nhiều thắc mắc lẫn nghi hoặc, muốn ngay lập tức tìm ra đáp án từ trong miệng Sở Hành Vân.