“Một năm ước định?” Không ít người thốt lên với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều biết rõ Thủy Thiên Nguyệt thiên phú cực kỳ kinh khủng, còn tên Sở Hành Vân này là ai, không ngờ to gan, dám cùng Thủy Thiên Nguyệt ước định như vậy, thật là ngu xuẩn.
Những người đến từ Tây Phong thành đương nhiên biết rõ chuyện này. Bọn họ đảo ánh mắt tìm kiếm vị trí Sở Hành Vân, sau đó đồng loạt rời khỏi chỗ đó rồi dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn.
Thoáng chốc, trên quảng trường đang cực kỳ huyên náo,ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào trên người của Sở Hành Vân, mang theo vẻ ngạc nhiên hoặc là hiếu kỳ, thậm chí còn có châm chọc cùng tràn đầy phức tạp.
“Dám tiếp nhận một định một năm với Thủy Thiên Nguyệt, tên Sở Hành Vân này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” Nghe được Thủy Thiên Nguyệt nói, Dương Viêm lập tức nghĩ tới đêm trước gặp mặt, cặp mắt híp thành một cái khe.
“Sở Hành Vân trời sinh tính tình kiêu ngạo nhưng thiên phú của hắn rất đáng giá để bồi dưỡng.” Tần Vũ Yên biết Dương Viêm đang nổi nóng, lập tức nói một câu.
Thấy sắc mặt của Dương Viêm vẫn như trước thì Tần Vũ Yên bắt đầu lo lắng, đồng thời hy vọng lát nữa Sở Hành Vân biểu hiện tốt một chút, nếu không Dương Viêm là tuyệt đối sẽ không tuyển chọn hắn.
Từ trên lôi đài, Thủy Thiên Nguyệt đưa mắt nhìn xuống Sở Hành Vân. Trong đôi mắt đẹp đó hiện lên một tia châm chọc, nàng ta cười nói: “Đến tận hôm nay mà ngươi còn chưa bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh. Sở Hành Vân, ngươi thực sự là làm cho ta quá thất vọng rồi!”
Sở Hành Vân cũng nhìn Thủy Thiên Nguyệt nhưng hắn lại không nói chuyện, khóe miệng hơi cong hiên lên một tia cười lạnh.
Thấy Sở Hành Vân trầm mặc không nói, Thủy Thiên Nguyệt càng kiêu ngạo cao giọng nói: “Sở Hành Vân, một năm nay ngươi dùng thủ đoạn, mượn hơi của nhiều gia tộc khiến Thủy gia ta tổn thất nặng nề vì muốn cho lòng ta đại loạn, không thể bình yên khổ tu, ngươi thật sự quá coi thường ta. Hôm nay, tại trên lôi đài này, ta sẽ cho ngươi biết là ngươi thật sự yếu ớt tới cỡ nào.”
“Ngươi thật đúng là để ý bản thân.” Sở Hành Vân có vài phần bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
Trong một năm nay, hắn làm tất cả mọi chuyên là chỉ muốn chấn hưng Sở gia, để Sở gia có thể phát triển, phồn vinh. Nhưng Thủy Thiên Nguyệt lại tự cho là Sở Hành Vân hắn làm tất cả cũng là vì quấy rối nàng ta, vì một năm ước định kia.
Đối với người cực độ tự mãn này, Sở Hành Vân căn bản không thèm để ý tới, cho dù nói cái gì đều là uổng công.
“Người quá để ý mình tựa hồ chính là ngươi!”
Thủy Thiên Nguyệt rất không thích bộ dáng của Sở Hành Vân hiện giờ, nó khiến cho nàng ta có cảm giác không được để ý tới nên cười lạnh nói: “Trước đây, ngươi lấy hôn ước hai nhà để có lợi thế, tại Thủy gia ta nói điều xằng bậy. Sau đó, ngươi còn cố ý nói không cưới ta mà muốn cưới tiện chủng Thủy Lưu Hương làm vợ, cuối cùng còn đặt ra ước hẹn một năm muốn làm cho ta khó chịu.”
“Ngươi làm hành động này không phải là đánh giá cao bản thân, muốn nổi danh sao? Hiện tại, ngươi lại chỉ có tu vi Thối Thể Cảnh cửu trọng thiên, ngay cả Tụ Linh Cảnh cũng chưa bước vào được nên chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Lôi đài này, ngươi có đi lên cũng như nhau, cũng không có bất kỳ khác biệt gì, cuối cùng đều phải chịu thất bại!”
Nói xong, Thủy Thiên Nguyệt liền có cảm giác cả người vui vẻ sảng khoái, đem tất cả phiền muộn trong khoảng thời gian này đều phát tiết ra.
Nghe được Thủy Thiên Nguyệt trào phúng nói như vậy, hàu hết mọi người đứng xem đều mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Sở Hành Vân. Thì ra giữa Thủy Thiên Nguyệt cùng người này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đồng thời những câu nói trào phúng, chế giễu hắn bắt đầu vang lên bên tai không dứt.
“Yên lặng!” Lúc này, Cổ Thanh Tùng hét to một câu khiến xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Hành Vân, trong đôi mắt tam giác lóe ra ánh sáng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, quát to: “Sở Hành Vân, nếu ngươi muốn tham gia Vũ Phủ khảo hạch thì mau chóng lên đài, nếu không muốn dám tham gia thì lập tức cút ra ngoài, không được ở đây nhiễu loạn trật tự!”
Vẻ mặt Sở Hành Vân lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn có thể từ trong ánh mắt Cổ Thanh Tùng cảm giác được một tia mịt mờ lãnh ý, rất hiển nhiên là Thủy Thiên Nguyệt đã sớm thông đồng cùng Vân Mộng Vũ Phủ, cùng một giuộc với nhau.
“Từ nãy đến giờ ta chỉ nói có một câu, sao ngươi lại nói ta nhiễu loạn trật tự? Cổ Thanh Tùng, ngươi chính là người chủ trì lần Vũ Phủ khảo hạch này, theo lý thì nên công chính nhưng lại vì Thủy Thiên Nguyệt mà vô cớ vu tội cho ta. Tiếp theo, nếu như Thủy Thiên Nguyệt thấy ai không vừa mắt thì ngươi có phải lại muốn những người khác đều cút ra ngoài hay không?”
“Câm miệng!” Cổ Thanh Tùng nộ quát một tiếng: “Ngươi lại dám ngậm máu phun người!”
“Rốt cuộc là ai ngậm máu phun người, mọi người ở đây thấy rất rõ ràng. Sở Hành Vân ta muốn chỉ là hai chữ công bình, không hơn không kém.” Sở Hành Vân vững vàng đứng thẳng, không chút nào sợ hãi nhdin thẳng vào đôi mắt của Cổ Thanh Tùng.
“Tên Sở Hành Vân này lại dám chống đối Cổ Thanh Tùng, cũng có chút dũng khí.”
“Dũng khí rất tốt, nhưng chỉ tiếc tu vi hơi kém một chút. Lần khảo hạch này do Cổ Thanh Tùng chủ trì, dựa theo tính tình của hắn thì nói không chừng sẽ cho người này nếm không ít đau khổ.”
“Cho dù Cổ Thanh Tùng không ra tay, Thủy Thiên Nguyệt cũng sẽ không tha cho hắn.”
Vài người đại biểu Vũ Phủ nhỏ giọng nói chuyện.
Hiển nhiên là bọn hắn đối với hành động của Sở Hành Vân có chút khâm phục, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Vũ Phủ khảo hạch là để chọn lọc ra thiên tài chân chính, những người có dũng khí đối chọi lại người chủ trị, chỉ là mãng phu mà thôi, chắn chắn không người nào đồng ý tuyển chọn.
“Lão sư, tính tình Cổ Thanh Tùng âm hiểm xảo xá. Ngươi nhất định phải chú ý tới , không để cho hắn âm thầm động tay động chân.” Tần Vũ Yên quay sang nói với Dương Viêm.
Nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
“Thiên tài chân chính đối mặt với bất cứ âm mưu thủ đoạn gì đều có thể giải quyết được. Nếu như tên Sở Hành Vân này ngay cả chút khó khăn ấy đều không vượt qua nổi thì sao Lăng Tiêu Vũ Phủ ta phải tuyển chọn hắn?” Dương Viêm nhếch miệng cười nói. Hắn thấy Sở Hành Vân bị Cố Thanh Tùng nhằm vào, không có chút nào lo lắng mà trái lại có chút vui vẻ.
Thật ra từ mấy ngày trước, khi Dương Viêm từ Tần Vũ Yên trong miệng nghe được những chuyện liên quan tới Sở Hành Vân, trong đầu liền có ý niệm thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng sau khi tiếp xúc, hắn thấy Sở Hành Vân thật ngông cuồng, cần phải hạ nhuệ khí xuống. Hiện tại, hắn lọt vào tầm ngắm của nhiều người như vậy, ăn nhiều khổ sở một chút sẽ khiến hắn trở nên biết điều hơn.
Đến lúc đó, Dương Viêm sẽ xuất thủ giải vây giúp, mà Sở Hành Vân nhất định sẽ trở nên cực kỳ cung kính với hắn. Đây là đạo trị người.
“Cổ trưởng lão, thời gian cũng không còn nhiều lắm, người mau cho bắt đầu đi.” Tần Vũ Yên rất sợ Sở Hành Vân cùng Cổ Thanh Tùng tiếp tục xích mích nên lập tức nói một câu đem ánh mắt mọi người đều chuyển dời về nàng ta.
Cổ Thanh Tùng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói với Sở Hành Vân: “Trong quá trình khảo hạch, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Nếu để cho ta phát hiện ngươi không phù hợp tư cách thì bất cứ lúc nào cũng có thể ném ngươi ra ngoài.”
Nói xong, hắn phất tay một cái rồi quay trở lại vị trí của mình ngồi xuống, cất cao giọng nói: “Bắt đầu khảo hạch!”
Thanh âm cực kỳ to rõ vang vọng khắp cả quảng trường. Trên lôi đài nhanh chóng được đặt thêm tấm bia đá to lớn màu đen, trong phạm vi ở tấm bia đá từ trái sang phải lơ lững chín cái ánh sáng mờ.
“Khảo hạch vòng thứ nhất, sẽ trắc thí độ hòa hợp của các ngươi đối với Võ Linh, từ thấp đến cao, tổng cộng chia làm cửu đẳng. Chỉ có người nào đạt được tứ đẳng hoặc trên tứ đẳng mới có tư cách tham dự vòng khảo hạch kế tiếp. Bây giờ, từng người bắt đầu đi lên kiểm tra!”
Cổ Thanh Tùng thấp giọng nói, đồng thời tay cầm búa tạ đánh mạnh vào cái chiêng, tuyên bố lần Vũ Phủ khảo hạch này chính thức bắt đầu.