Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2: Gà Con Mổ Thóc

Chương 2: Gà Con Mổ Thóc




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Rất nhanh sau đó hắn cảm giác được có một người ngồi xổm xuống bên cạnh mình, ngón tay sờ nắn khắp người:

- Làn da thi thể khô vàng, toàn thân mềm đen, hai tay co lại thành nắm đấm, miệng mở mắt nhắm, trên người có từng mảng lớn màu tím bầm, nhưng phần mô thịt không bị tổn hại, quả thật là chết do bị sét đánh.

Tổ An nghe được vừa giận lại vừa sợ, mình chết thì thôi đi, nhưng chết xấu như vậy hoàn toàn không thể nhịn nổi, không biết lấy khí lực từ đâu, hắn đột nhiên ngồi bật dậy nói:

- Có thể trang điểm cho ta trước rồi hãy chụp ảnh có được không?

- Xác chết vùng dậy, má ơi!

Đám người xem náo nhiệt xung quanh giải tán trong nháy mắt.

Tổ An cũng sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy y phục của đám người xung quanh thật là cổ trang, mà chất lượng vật liệu lại còn rất kém cỏi, không giống như cổ trang trong phim loè loẹt và mỹ lệ, càng rùng mình hơn là, xung quanh căn bản không có camera quay phim, thậm chí không nhìn thấy một chiếc điện thoại di động nào, không nhìn thấy cột điện, không nhìn thấy xe hơi, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết quen thuộc nào của thế giới hắn đang sống.

Thì ra mình chưa chết, chẳng lẽ ta xuyên không? Loại tình cảnh này hắn đã thấy quá nhiều lần trong tiểu thuyết.

- Ngươi... Ngươi đến cùng là... yêu quái phương nào?

Tên khám nghiệm tử thi bị dọa đến mức ngồi phịch xuống đất, bàn tay run rẩy chỉ vào Tổ An.

- Yêu quái cái đầu ngươi, người sống người chết còn không phân biệt được mà đòi làm khám nghiệm tử thi cái gì, khụ khụ...

Tổ An vừa mở miệng nói, nhưng trong lỗ mũi lại không ngừng bốc khói, lập tức bị sặc, hẳn đây là di chứng sau khi bị sét đánh.

Lúc này Tổ An mới chú ý tới y phục trên người mình cũng không phải đồ mặc trước đó, thậm chí cánh tay cũng thon dài hơn trước không ít, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, vội vàng kéo quần ra nhìn, nhất thời phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm:

- OH… NO…

Hay cho một con đại bàng giương cánh bỗng biến thành gà con mổ thóc, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận được chênh lệch lớn như vậy.

Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên an tĩnh, đám người đằng xa ào ào nhường ra một lối đi, người nào người nấy đều mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn sang một hướng khác, không ít người thậm chí còn chột dạ cúi đầu, nhưng lại kìm lòng không được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén.

Tổ An vô ý thức nhìn lại, rốt cuộc minh bạch vì sao những người này lại phản ứng như vậy, tất cả là vì từ xa có một nữ tử bạch y chậm rãi đi tới.

Đôi mắt nàng sáng như tuyết, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cơn gió nhẹ nhàng phất qua, tóc đen bay múa, váy trắng tung bay, vòng eo liễu yếu đào tơ thắt một sợi dây lụa màu lam nhạt, cả người trông hư vô mờ mịt như tiên tử trong mây.

- Ui trời!

Tổ An chỉ có thể tự trách mình không đủ học thức, không biết dùng từ ngữ như thế nào mới có thể hình dung ra mỹ mạo của đối phương.

Đáng tiếc lúc ấy đọc bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh, chỉ để ý tới cảnh khác, không để ý tới đoạn miêu tả nhân vật, nếu không thì đã biết cách tả mỹ nhân như thế nào rồi, đáng tiếc.

Thấy nàng từ trên cao nhìn xuống mình, Tổ An không cam lòng yếu thế bò dậy nói:

- Mỹ nữ có bạn trai chưa? Nếu có rồi thì có ngại đổi một người khác không? Nếu không muốn đổi thì có ngại kiếm thêm một người không?

Trên mặt nữ tử bạch y xẹt qua vẻ không vui, lạnh lùng nói:

- Được lắm Tổ An, mới có mấy canh giờ mà đến thê tử của mình ngươi cũng không nhận ra?

Ách?

Tổ An nhất thời chấn kinh, nữ nhân trước mắt như bước ra từ trong tranh lại là lão bà của tên quỷ xui xẻo này? Càng khiếp sợ hơn là tên quỷ xui xẻo bị sét đánh chết này cũng tên Tổ An?

Đúng lúc này trong đầu hắn bỗng nhiên tuôn ra một đống ký ức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc là vì thế giới này rất giống Trung Quốc cổ đại, có ngôn ngữ và văn hóa tương tự; xa lạ là vì đây là một thế giới tu hành, vũ lực cá nhân cực kỳ cường hãn, có người thậm chí còn có thể một kiếm chém đứt đại hải, một bước vượt qua chân trời.

Nơi này không giống các thế giới trong tiểu thuyết tiên hiệp hắn từng xem, phần lớn vũ lực tối cao của thế giới này đều nằm trong tay các miếu đường, thực lực một người càng mạnh thì địa vị và quyền lực của người đó cũng càng cao.

Hoàng đế của Đại Chu Vương Triều là một trong những tu hành giả mạnh nhất trên thế giới này.

Đây là một triều đại cực kỳ hùng mạnh, diện tích rộng lớn hơn bất kỳ triều đại nào ở Trung Quốc cổ đại, Hoàng tộc và các tôn thất đều phân tán ở khắp nơi để trấn thủ tứ phương.

Bên dưới chư Vương là các cấp bậc Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Mỗi quý tộc lớn nhỏ đều có đất phong và quân đội riêng, cùng các vị quan địa phương cai quản khu vực đó. Chẳng hạn như Minh Nguyệt Thành cũng là đất phong của Minh Nguyệt Công Sở Trung Thiên.

Nguyên chủ nhân của thân thể này cũng tên Tổ An, thuở nhỏ là cô nhi, được thúc phụ nuôi lớn, là một thiếu niên nổi tiếng vô dụng trong thành, có thể nói văn không thành võ cũng chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết mơ tưởng xa vời, ăn nói khoác lác, nghe nói thúc phụ của hắn là bị hắn làm cho tức chết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch