Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Địa Kiện Tiên

Chương 45: Biện pháp khác loại

Chương 45: Biện pháp khác loại




Biết thực lực của đối phương mạnh mẽ, đương nhiên phải tận lực rút ngắn quan hệ.

- Tổ An? Danh tự này thật kỳ quái.

Thiếu nữ mặc niệm vài tiếng mới đáp.

- Ta gọi Kỷ Tiểu Hi.

Tổ An nở nụ cười:

- Danh tự dễ nghe hơn ta nhiều.

Sắc mặt của thiếu nữ đỏ lên, hiển nhiên là có chút xấu hổ.

Chú ý tới một màn này, Tổ An xác định nàng thật là cô nương tính tình ôn nhu, lá gan lại lớn chút:

- Tiểu Hi, ngươi đến hạch tâm của Long Ẩn Sơn hái thuốc, đẳng cấp của ngươi chẳng phải rất cao sao?

Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, không đề phòng chút nào nói:

- Ta chỉ là Tam phẩm, sở dĩ có thể đi vào sâu trong núi lớn, là bởi vì cha ta cho ta cái này?

Nói xong nàng lấy ra một cái bình trong suốt lung lay, bên trong có bột phấn màu xanh.

Tổ An sững sờ:

- Đó là cái gì?

Kỷ Tiểu Hi đáp:

- Đây là phân rồng và nước tiểu phơi khô chế thành, mang theo uy áp của Long tộc, cho nên đám hung thú ngửi được mùi sẽ tránh xa.

Tổ An âm thầm kinh hãi, thế giới này thật có rồng.

Kỷ Tiểu Hi cất kỹ bình thủy tinh, nhịn không được lầu bầu:

- Chỉ tiếc thứ này quá thối, cho nên sau khi ra ngoài, ta liền không nhịn được đi tắm rửa thay quần áo, không nghĩ tới... Không nghĩ tới lại đụng phải ngươi.

- Đây chính là duyên phận nha.

Tổ An cười ha hả, thấy thiếu nữ có chút buồn bực, lập tức dời chủ đề.

- Không đúng, đã như vậy, vừa rồi vì sao Hồng Nhãn Cuồng Tê còn tập kích ngươi?

- Bởi vì nó đần nha.

Kỷ Tiểu Hi giải thích.

- Khứu giác của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất kém cỏi, cho nên không ngửi được hương vị của phân rồng, tự nhiên là không sợ, lại thêm nó thù rất dai, thời điểm ta đi ngang qua lãnh địa của nó, không cẩn thận chọc nó một chút, không nghĩ tới nó lại đuổi tới nơi này.

- Thì ra là thế.

Tổ An giật mình, nghĩ đến hình thể của Hồng Nhãn Cuồng Tê kia, hắn bỗng nhiên có cái chủ ý.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía thượng du, cũng không lâu lắm liền tới địa phương lúc đầu Tổ An xuống nước, y phục của hắn còn chỉnh chỉnh tề tề lưu tại nguyên chỗ.

- Tiểu Hi, ngươi có thể xoay người sang chỗ khác không.

Kỳ thật Tổ An cũng không để ý bị nhìn thấy, chỉ sợ bị muội tử nghĩ là lưu manh mà thôi.

Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt ừ một tiếng, trực tiếp đi đến phía sau đại thụ, Tổ An nhanh chóng lên bờ cầm quần áo mặc, kiểm tra Cẩu Bảo vẫn còn, mặt khác trước đó từ trong túi của Mai Hoa Thập Nhị vơ vét được chút bạc vụn cũng còn, không khỏi thở dài một hơi.

- Ta thay xong rồi.

Tổ An hô một tiếng.

Lúc này Kỷ Tiểu Hi mới từ phía sau đại thụ đi ra, đợi thấy rõ hình dạng của hắn, không khỏi sững sờ.

Tổ An vô ý thức sờ mặt:

- Sao thế? Có cái gì không đúng sao?

- Không có...

Kỷ Tiểu Hi vội vàng dời ánh mắt.

- Không nghĩ tới ngươi còn rất đẹp trai.

Vừa rồi đối phương ở trong nước, nàng căn bản không có ý tứ nhìn nhiều, cho tới bây giờ mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương.

- Đúng vậy, ở quê hương của ta, mọi người đều gọi ta là Ngô Ngạn Tổ.

Đạt được mỹ nữ khẳng định, Tổ An vui vẻ, nghĩ đến trước đó Thành Thủ Bình nói Sở gia đại tiểu thư chiêu hắn làm rể, chủ yếu là bởi vì hắn đẹp trai, lúc ấy còn tưởng đối phương vỗ mông ngựa, hiện tại xem ra khuôn mặt của mình ở thế giới này cũng là đồng tiền mạnh nha.

- Ngô Ngạn Tổ là ai?

Kỷ Tiểu Hi nghi hoặc.

- Chính là một đại suất ca được người người công nhận.

Tổ An cũng không nhịn được lâm vào hồi ức, thế giới này tốt thì tốt, nhưng không có điện thoại không có internet, thật là có chút nhàm chán.

- A.

Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, bỗng nhiên nói.

- Ngươi không phải người tốt.

- A? Vì cái gì?

Tổ An trợn tròn mắt, mặc dù đối phương có chút ngốc manh, nhưng thực lực khẳng định là vượt qua mình, nếu thật chọc giận nàng, sẽ có chút phiền phức.

- Vừa rồi ngươi nói bởi vì Cương Liệt Hắc Sài đang đuổi, ngươi trong lúc bối rối mới rơi vào trong nước, nhưng ta kiểm tra, xung quanh nơi này không có dấu chân của Cương Liệt Hắc Sài, hơn nữa y phục của ngươi chỉnh chỉnh tề tề bày ở trên bờ, hiển nhiên thời điểm xuống nước ngươi cực kỳ thong dong, tuyệt đối không có khả năng như ngươi nói.

Kỷ Tiểu Hi chỉ vào vết tích trên mặt đất nói, nàng chỉ là đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.

Tổ An cười ngượng ngùng, bất quá trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn đã đại khái biết tính tình của đối phương, rất nhanh liền có chủ ý:

- Ta cũng không phải cố ý lừa ngươi, chủ yếu là lúc ấy ở dưới loại tình huống kia, ta lo lắng ngươi sẽ hiểu lầm, cho nên mới viện một lý do, nhưng ta thật là ngất xỉu mới trôi tới nơi đó, điểm ấy ta không có lừa ngươi.

- Thật sao?

Kỷ Tiểu Hi có chút nghi ngờ trên dưới dò xét hắn.

- Nhưng ta nhìn thân thể của ngươi tình trạng rất tốt, dáng vẻ không giống bị bệnh, ngươi vươn tay ra đi.

- Làm gì?

Tổ An hơi nghi hoặc, nhưng khí chất của đối phương để cho người ta rất khó sinh lòng cự tuyệt, nên vô ý thức đưa tay tới.

Ba ngón tay mát lạnh bắt lấy thủ mạch, trong nháy mắt đó Kỷ Tiểu Hi phảng phất như đổi một người, tiểu cô nương nhu nhược trở nên nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Dù Tổ An miệng tiện, lúc này cũng không dám nói cái gì, sợ quấy rầy nàng.

- Nguyên lai âm mạch của ngươi có chút vấn đề.

Một lúc lâu sau, ngón tay của Kỷ Tiểu Hi thu về, ánh mắt nhìn về phía hắn bớt đi vài tia đề phòng, nhiều hơn mấy phần đồng tình.

- Đáng tiếc ta học nghệ không tinh, không biết nên làm sao trị liệu, bất quá ngươi không cần lo lắng, cha ta hẳn sẽ trị được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch