Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Địa Kiện Tiên

Chương 60: Hàng kém chất lượng

Chương 60: Hàng kém chất lượng




- Lúc sáng không phải ngươi nhìn thoáng qua đã biết ta là tình huống gì sao?

Tổ An thực rất khó tiếp nhận ở trước mặt một đại nam nhân cởi quần.

- Ta chỉ nhìn ra ngươi bị người hạ phong ấn, nhưng không cẩn thận kiểm tra, làm sao biết hạ phong ấn gì?

Kỷ thần y nhếch miệng.

- Muốn cởi thì cởi, không cởi thì cút.

- Ta cởi!

Tổ An bi phẫn nói, việc quan hệ hạnh phúc nửa đời sau của hắn, mặt mũi cái gì chỉ có thể tạm thời buông xuống, trước đó gia hỏa này xem xuân cung đồ si mê như vậy, nghĩ đến hẳn không phải già 3D gì.

- Nha, dáng dấp vẫn rất độc đáo.

Kỷ thần y xem xét liền vui vẻ.

Tổ An tức xạm mặt lại, nghĩ thầm nếu không phải biết đánh không lại ngươi, hiện tại khẳng định đã đè ngươi xuống đất nện.

Kỷ thần y nói:

- Bất quá ngươi cũng không cần quá thương tâm, ngươi là từ nhỏ trúng Đại Âm Dương Tiệt Mạch Thủ, cho nên ảnh hưởng tới phát dục, chỉ cần giải trừ phong ấn, hẳn là sẽ khôi phục bình thường.

Trong lòng Tổ An vui mừng, xem ra vẫn có thể cứu, vội vàng kéo quần lên:

- Đại Âm Dương Tiệt Mạch Thủ này là cái gì, làm sao mới có thể giải trừ?

Kỷ thần y đáp:

- Theo ta biết, là một loại thủ pháp phong ấn cực kì bá đạo âm hiểm lưu truyền ở trong cung, muốn giải trừ, chờ ngươi tu luyện tới cảnh giới Tông Sư, tự nhiên có thể xông phá, giải trừ phong ấn.

Tổ An kém chút thổ huyết, vẫn là cái đáp án khốn nạn kia, vậy hắn bận rộn cả ngày thành công cốc sao:

- Chuyện này ta biết, nếu ta có thể đột phá Đại Tông Sư, còn cần ngươi nói, trả tiền lại, thần y như ngươi quả thực chỉ là hư danh!

- Cũng đúng, trên đời này Tông Sư chỉ có mấy cái, coi như ngươi có thể đột phá, cũng đã già sắp xuống lỗ, cái đồ chơi kia không còn tác dụng.

Kỷ thần y nhìn có chút hả hê cười nói.

- Được rồi, thấy ngươi đáng thương như thế, cũng không sợ nói cho ngươi, ta còn có biện pháp, bất quá phương pháp kia rất khó.

- Phương pháp gì, lại khó ta cũng sẽ làm được!

Tổ An kém chút khóc lên, thật là sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn a.

- Thôi đi, chỉ bằng chút năng lực kia của tiểu tử ngươi?

Kỷ thần y khinh thường nhếch miệng.

- Được rồi, tự ta suy nghĩ biện pháp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi giúp ta làm được một việc, ta mới cứu ngươi.

- Nhưng ta đã giao tiền xem bệnh?

Tổ An nhịn không được nói.

- Tiền xem bệnh gì, đồ chơi kia là phí đăng ký.

Kỷ thần y trừng mắt liếc hắn một cái.

- Hiện tại ta thu tiền xem bệnh! Có xem hay không?

Tổ An rốt cuộc biết vì sao mỗi ngày có nhiều người mắng đối phương như vậy, bất quá hắn không có thời gian suy nghĩ, vội vàng hỏi:

- Ngươi muốn ta làm chuyện gì?

- Đời này ta không có yêu thích gì khác, chỉ thích thu thập cái yếm của mỹ nhân tuyệt sắc...

Kỷ thần y còn chưa nói xong, Tổ An liền nhịn không được giơ lên ngón giữa:

- Ta khinh bỉ ngươi!

- Ngươi không muốn trị?

Kỷ thần y cười lạnh hỏi.

Tổ An lập tức trở mặt:

- Đại ca ngài nói tiếp đi.

- Cái thái độ này còn tạm được, nếu ngươi có thể lấy được Vân Trung quận Ngọc Yên La...

Kỷ thần y nói đến đây, không khỏi lắc đầu.

- Được rồi, chỉ sợ ngươi ngay cả Minh Nguyệt Thành cũng không đi ra, làm sao tiếp xúc được nhân vật như thần tiên kia, như vậy đi, nếu ngươi có thể lấy được cái yếm của Sở gia phu nhân Tần Vãn Như, Minh Nguyệt Học Viện lão sư Thương Lưu Ngư, hoặc hoa khôi của Thần Tiên Cư Thu Hồng Lệ... đều được.

Tổ An trợn mắt, hai cái sau hắn chưa từng nghe qua, bất quá Tần Vãn Như, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt:

- Ngươi không sợ bị Minh Nguyệt Công biết ngươi ngấp nghé thê tử của hắn, bị đè xuống đất ma sát sao?

- Lâm Đản Đại tính là cái gì chứ, ta sẽ sợ hắn?

Kỷ thần y ngạo nghễ.

- Ngươi đã có bản lãnh như thế, vậy sao ngươi không tự mình đi lấy?

Tổ An cười lạnh.

Kỷ thần y khụ khụ hai tiếng:

- Ta đường đường là thần y, không cần mặt mũi sao? Loại sự tình hạ lưu này, há là người như ta có thể làm ra được. Ngươi nghe kỹ cho ta, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nếu như bị người khác biết, ta không chỉ không thừa nhận, còn sẽ nói cho toàn thành biết ngươi bất lực.

Tổ An giận dữ:

- Ai bất lực hả?

Kỷ thần y liếc mắt nhìn chằm chằm đũng quần của hắn:

- Có bản lĩnh ngươi cứng cho ta xem?

- Ngươi cũng không phải mỹ nữ, ta biến thái mới cứng được.

Tổ An cả giận nói.

Kỷ thần y ôm bờ vai của hắn:

- Đừng mạnh miệng, ngươi giúp ta làm tốt việc phải làm, ta phụ trách chữa cho ngươi.

Sắc mặt của Tổ An âm tình biến hóa, cuối cùng vẫn không cam lòng đáp ứng:

- Được!

Vì hạnh phúc của mình, chỉ có thể liều mạng!

Từ trong tiểu viện đi ra, trong đầu đều nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ gian khổ kia, quên cả tạm biệt Kỷ Tiểu Hi.

Cái gì Thương Lưu Ngư, Thu Hồng Lệ, nghe cũng chưa nghe nói qua, Tần Vãn Như... Ách...

Tổ An nghĩ đến tình cảnh ở từ đường sáng nay, không khỏi nhả rãnh, Kỷ Đăng Đồ là cái ánh mắt gì a, Tần Vãn Như xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng tính tình không khỏi quá kém.

Hơn nữa đối phương là mẹ vợ của mình, nếu mình trộm của nàng bị phát hiện, đừng nói Sở Trung Thiên, ngay cả Sở Sơ Nhan chỉ sợ cũng sẽ lột da hắn.

Nghĩ đến tràng cảnh kinh khủng kia, Tổ An liền không rét mà run, trong nháy mắt bỏ đi ý nghĩ này.

Như vậy chỉ còn lại Ngọc Yên La, trùng hợp là trước đó cứu nàng, bất quá nếu mình tới cửa tìm nàng yêu cầu nội y thiếp thân, có thể bị đánh ra khỏi cửa hay không?

Mẹ nó, lão gia hỏa biến thái.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch