Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Địa Kiện Tiên

Chương 73: Vì sao cơ ngực của các hạ co giãn như thế?

Chương 73: Vì sao cơ ngực của các hạ co giãn như thế?




Đẩy cửa sổ nhảy vào, Tổ An ngửi được mùi xạ hương giống như lan không phải lan, không khỏi cảm thán lão bà tiện nghi kia của mình thật thơm, đáng tiếc duy nhất là chỉ có thể nhìn không thể đụng vào.

Trước đó tới qua một lần, bây giờ tới cũng coi như xe nhẹ đường quen, đi lòng vòng ở trong thư phòng, không phát hiện vật gì có giá trị, sau đó một đường đi vào phòng ngủ của nàng.

Trước tiên ở trên giường tìm một chút, trong phim truyền hình đều diễn như thế, bên giường thường xuyên có hốc tối gì gì đó.

Bất quá hốc tối thì không tìm được, ngược lại ở dưới cái gối tìm tới một quyển sách, tên sách viết Ngọt Sủng Tiểu Kiều Thê: Kiếm Tiên bá đạo chín mươi chín ngày tác yêu.

Tổ An:

- ...

Hắn nhớ quyển sách này chính là trước đó ở trong xe ngựa Sở Sơ Nhan vụng trộm xem, không khỏi hiếu kỳ cầm lên xem, nội dung bên trong… con mẹ nó, không khác truyện ngôn tình của đám nữ nhân kiếp trước..

Hắn bỗng nhiên chú ý tới trên một trang, dùng chữ viết xinh đẹp phê bình chú giải: Tình dùng không sâu, hối hận thì muộn...

Cái cằm của Tổ An sắp rớt xuống, thực không nghĩ tới thê tử bề ngoài lạnh như băng kia, lại có một mặt ngôn lù như vậy.

- Chậc chậc chậc...

Tổ An vội vàng nhét quyển sách kia về, bảo đảm vị trí giống trước như đúc mới nhẹ nhàng thở ra, nếu bị nữ nhân kia biết mình xem cái này, sợ rằng sẽ giết ta diệt khẩu.

Kiểm tra giường xong, bỗng nhiên Tổ An chú ý tới cách đó không xa có một loạt ngăn tủ, hắn đi qua mở một cái, phát hiện bên trong tất cả đều là váy áo xinh đẹp, mỗi một kiện tính chất mềm nhẵn, chế tác tinh mỹ.

Lại mở một cái, vẫn vậy; tiếp tục mở cái thứ ba, vẫn thế...

Bảy tám ngăn tủ, bên trong tất cả đều là các loại y phục xinh đẹp, Tổ An không khỏi tắc lưỡi, quần áo của nữ nhân quả nhiên là nhiều.

Thời điểm mở ngăn tủ thứ chín, rốt cục có chút không giống, Tổ An hơi đỏ mặt, nguyên lai bên trong đều là quần áo thiếp thân.

Như tặc hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, sau đó nhanh chóng cầm lấy một cái nhét vào trong ngực:

- Dù sao nàng nhiều như vậy, thiếu một hai cái hẳn sẽ không phát giác.

Nghĩ tới đây hắn cũng có chút khinh bỉ mình, rõ ràng có một lão bà đẹp như tiên nữ, lại không thể đụng, chỉ có thể vụng trộm cầm quần áo của nàng, càng đau não là cầm xong hắn mới nhớ tới thân thể của mình bây giờ, cũng không dùng được a.

- Thật là hố cha mà.

Tổ An đang muốn trả về, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hoàn toàn có thể dùng cái này đưa cho Kỷ Đăng Đồ, ta cũng không tin hắn phân biệt được ai là ai.

Bất quá nghĩ đến đây là đồ vật của lão bà mình, dù hai người chưa có quan hệ thực chất, nhưng hắn vẫn không thích ứng, không cần nghĩ cũng biết trung niên hèn mọn kia cầm nó đi làm cái gì.

- Được rồi, đến lúc đó tìm cửa hàng mua cái mới đi giao là được.

Tổ An hừ hừ, bất quá hắn lập tức ý thức được Kỷ Đăng Đồ nói tới mấy cái kia đều không phải nữ tử bình thường, mua ở tiểu điếm bên đường chỉ sợ rất dễ dàng bị khám phá.

- Vậy thì dùng của Tuyết Nhi!

Tổ An hồi tưởng lại Tuyết Nhi, mặc dù thân là nha hoàn, nhưng ăn mặc không tệ, nếu không nói người khác còn nghĩ nàng là thiên kim đại tiểu thư.

Cô nàng kia còn muốn giết ta, dùng cái yếm của nàng đi giao nộp, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi nha.

Sau khi quyết định chủ ý, hắn liền chạy đến gian phòng của Tuyết Nhi lục soát, gian phòng của Tuyết Nhi dọn dẹp rất sạch sẽ, trong phòng của Sở Sơ Nhan còn có thể tìm được một chút tiểu thuyết tình cảm, nhưng chỗ này ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy vài vỏ hạt dưa, thì tìm không thấy vật phẩm gì có thể biểu lộ ra sở thích của nàng.

- Nha đầu này đến cùng là đơn thuần như giấy trắng, hay ẩn tàng quá sâu?

Tổ An như có điều suy nghĩ, hắn vốn muốn từ một vài vật phẩm cá nhân, phỏng đoán tin tức của người sau lưng đối phương, nhưng hôm nay xem xét, lại để hắn có chút giật mình.

Bỗng nhiên lỗ tai hắn khẽ động, tựa hồ nghe được tiếng vang nhỏ đến không thể nghe, hắn không khỏi giật nảy mình, chẳng lẽ Sở Sơ Nhan về sớm?

Nếu bị nàng nhìn thấy mình lén vào phòng? Càng đừng đề cập tới trong ngực còn cất giấu chứng cứ phạm tội, kia là thật nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Vội vàng trốn đến sau tấm bình phong, nín hơi ngưng thần, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một hắc y nhân lặng lẽ từ ngoài phòng tiến vào, sau đó ở trong phòng của Sở Sơ Nhan tìm kiếm cái gì đó.

- Nữ nhân?

Dù đối phương che mặt, nhưng dáng vẻ uyển chuyển động lòng người, dù không thấp, nhưng hình thể so với nam nhân bình thường vẫn thon nhỏ hơn rất nhiều.

Bất quá nhiều lý do như vậy cũng không sánh bằng một điểm có sức thuyết phục nhất... là không có nam nhân nào cơ ngực lớn như vậy cả.

Chỉ thấy nữ tử thần bí kia ở trong phòng tìm kiếm một lúc, cuối cùng cái gì cũng không tìm được, đứng ở giữa phòng lẩm bẩm:

- Vậy mà cũng không ở nơi này, vậy rốt cuộc giấu ở chỗ nào đây?

- A?

Tổ An giật mình, bởi vì giọng của nữ nhân này có chút quen tai, là khuê mật của Sở Sơ Nhan... Bùi Miên Mạn.

- Ai!

Bỗng nhiên nữ tử thần bí quay đầu nhìn phía bên này.

Trong lòng Tổ An thầm kêu hỏng bét, nguyên lai vừa rồi tâm tình mình ba động, tim đập nhanh thêm mấy phần, liền bị đối phương nhận ra.

Đang muốn chạy trốn, bình phong đã vỡ ra, nữ tử thần bí đánh tới một chưởng.

Nếu là ngày bình thường, Tổ An khẳng định sẽ tán thưởng bàn tay tinh tế như bạch ngọc, nhưng lúc này lông tơ toàn thân hắn dựng đứng.

Vội vàng vung quyền nghênh đón, kết quả quyền chưởng vừa tiếp xúc, hắn liền miệng phun máu tươi, bay ngược về phía sau.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch