Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 181:

Chương 181

Tất nhiên Ngưng Hương sẽ không nói, nàng quay lại nhìn sạp bán vải bố ở phía bên kia, sợ Đại bá mẫu đợi sốt ruột nên đành cáo từ đám người Phan thị.

A Đào rất tiếc nuối, nàng nhìn chung quanh một lát rồi lại nhìn Ngưng Hương nói: "Đại ca ta thiệt là, mỗi lần cùng chúng ta đến đây đi dạo đều không chịu đi theo mà đứng ở một chỗ, A Nam thích Từ tỷ tỷ như vậy nếu như được nhìn thấy nhất định bé rất cao hứng.

"Cuối cùng cũng có tin tức của Lục Thành, trong lòng Ngưng Hương lặng lẽ dâng lên một tia ngọt ngào, sờ đầu A Đào cười rồi rời đi.

Trên đường đi tìm Lý thị, Từ Thu Nhi ôm cánh tay Đường tỷ nói nhỏ với nàng, "Theo muội thấy thì tỷ muội Lục Phù đều cư xử rất khéo léo, nếu tỷ cũng muốn thì ngày nào đó chúng ta đi tìm các nàng chơi có được không? Có thể gặp được gặp Lục đại ca nữa.

""Nói thêm một câu nữa thì ta liền nói cho Đại bá mẫu biết trong tay muội có bao nhiêu tiền.

" Ngưng Hương đỏ mặt uy hiếp.

Từ Thu Nhi vội vàng im lặng, chẳng qua là vẫn nhìn sang hai bên một chút rồi lẩm bẩm một câu, "Người này không biết đang ở đâu nhỉ?"Ngưng Hương cũng không biết, nàng âm thầm lưu ý xung quanh.

Lý thị đã chọn xong vải bố tốt, một miếng thì để trải trên giường, nhất miếng thì làm chăn mền, Ngưng Hương thấy vậy tranh trả tiền, sau đó bốn mẹ con liền hướng sạp bán gà vịt bên kia đi tới.

Xa xa nghe thấy tiếng kêu líu ríu.

A Mộc tinh mắt nhìn thấy người bán gà đầu tiên, sâu bên trong chiếc giỏ lớn khoảng một thước, từng con từng con gà to chừng quả đấm tay của người lớn đang chạy xung quanh đụng vào nhau, có vẻ rất náo nhiệt, có con lông vàng nhạt, có con lông dính bụi bẩn, xù lên hết sức đáng yêu.

A Mộc đã sớm thoát khỏi tay tỷ tỷ chạy tới gần, ngồi xổm ở đàng kia xem.

Chủ quán nhìn bọn họ, thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế đẩu, "Mười văn tiền một con, không mặc cả.

"Ngưng Hương đã quên giá mua gà con từ lâu, đành nhìn về phía Lý thị.

Lý thị gật đầu, ngồi xổm ở bên cạnh giúp cháu gái chọn gà.

Ngưng Hương cũng thích những chú gà con lông xù này, thấy đường muội đang ngồi bên cạnh Đại bá mẫu nên nàng ngồi xỗm xuống bên cạnh đệ đệ.

Bên trong giỏ có khoảng năm sáu chục con, Ngưng Hương muốn mua hai mươi con, ba người các nàng nhìn thấy rất náo nhiệt, chủ yếu vẫn là Lý thị chọn.

Ngưng Hương đang sờ một con gà nhỏ, đột nhiên có cái gì nhào tới trên lưng nàng, Ngưng Hương sợ hết hồn, vừa kịp thời ổn định thân hình, chưa kịp quay đầu lại đã nghe được tiếng cười trong vắt của A Nam trước tiên.

"Cô cô!" A Nam ở phía sau lưng ôm nương thật chặt, cực kỳ vui vẻ.

Nghe được xưng hô này, Ngưng Hương yên tâm một nửa, vừa xoay người liền đem A Nam ôm vào trong lòng, cười nói: "A Nam cũng đi chợ hả?"Giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như không thấy được đôi chân dài phía sau lưng A Nam, chỉ có khuôn mặt phiếm hồng tiết lộ nàng đang căng thẳng.

A Nam gật đầu, nhìn khuôn mặt nương cực kỳ xinh đẹp, bé liền vịn vai Ngưng Hương, đi chập chững tới hôn Ngưng Hương một cái.

"Tiểu tử thúi này, thực biết nịnh người.

" Lý thị từ lúc phát hiện hai cha con Lục Thành đã đứng lên, thấy A Nam không cần ai dạy cũng biết tới hôn cháu gái, còn cho tới nay A Nam cũng không chịu cho bà ôm, trong lòng lập tức bốc lên mùi chua.

Từ Thu Nhi cố ý đùa A Nam, dắt lấy cánh tay nhỏ của bé kéo tới gần mặt mình, "A Nam cũng hôn cô cô một cái nào.

""Không hôn!" A Nam cười xấu xa trốn ở trong lòng nương.

Tiểu tử tròn vo đột nhiên dựa vào người nàng, Ngưng Hương ngồi không vững như muốn ngã về phía sau.

Lục Thành ra tay đúng lúc, bàn tay to đỡ vai nàng, ngoài miệng khiển trách nhi tử, "Không được phép dựa sát vào trên người Hương cô cô, nàng ôm không nổi con đâu.

"A Nam hiểu chuyện liền bước ra bên ngoài hai bước.

Lục Thành cũng lập tức buông lỏng tay ra, chỉ là lúc đứng dậy đôi mắt hoa đào xẹt qua khuôn mặt đang đỏ bừng của Ngưng Hương, liếc một cái chỗ cổ áo của nàng.

Chỉ là một chút cũng không thấy gì, tiểu cô nương theo thói quen đề phòng nam nhân xấu, bất luận là xuân hạ thu đông thì cổ áo cũng đều hết sức cài chặt, trừ khi giống như ngày đó khi nàng ở trên xe lừa khom lưng xuống mới thấy được chút ít.

Lục Thành có hơi thất vọng, nhưng liếc mắt nhìn chủ quán bên cạnh, lại cảm thấy may mắn hắn nhìn không thấy thì người khác cũng không thấy được.

.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch