Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 248:

Chương 248

Ngày hôm sau sau khi ăn điểm tâm xong, Lý thị dẫn bọn nhỏ đi họp chợ, biết trên người Quản Bình có nhẫn phỉ thúy đáng giá, sợ lúc ra hiệu cầm đồ bị trộm cướp để ý, cho nên Lý thị gọi con trai mười tám tuổi khỏe mạnh đi theo, "Anh cả theo đi bọn ta đi, lúc về còn hỗ trợ xách đồ.

"Từ Hòe trong lòng hồi hộp, chờ mẫu thân xoay qua chỗ khác, hắn liền nhìn về phía cô nương bên cạnh đường muội.

Trên đường, Từ Hòe luôn đi phía sau nương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quản Bình không buông, càng nhìn tư thái cô nương cao gầy hắn càng thích.

Trong lòng hắn thì cực kỳ đắc ý, còn Quản Bình chỉ cảm thấy như có gai ở trên lưng.

Trước đây không có nam nhân nào dám xem nàng như một con nhóc, đến khi trưởng thành trở thành ám vệ thì càng trở nên lãnh huyết vô tình, hơn nữa nàng thường xuyên đơn độc ra ngoài âm thầm làm việc, càng không có nam nhân dám đến quấy rối nàng, không ngờ bây giờ nàng vừa đến thôn trang thì đầu tiên là bị Từ Hòe ôm, bây giờ lại không giải thích được tại sao lại bị hắn theo dõi.

Rõ ràng hắn sợ nàng, vì sao còn thích nàng?So với hai muội muội dung mạo xinh đẹp của hắn, nàng có chỗ nào đáng giá để hắn thích?Quản Bình không sợ người khác làm việc xấu xa với nàng, chỉ sợ người đối tốt với nàng, mới ở Từ gia một đêm mà đã bị cả nhà này làm cho tinh thần mệt mỏi.

Tựa như con sói lạc vào chuồng dê, nhưng bọn dê kia không sợ nàng, ngược lại người người chủ động đưa cổ lên.

Càng nghĩ càng bực bội.

Ngưng Hương trong lòng cũng không thoải mái gì hơn so với Quản Bình, càng đến gần thôn Đông Lâm nàng càng khẩn trương, sợ gặp phải người của Lục gia, cho đến khi ra khỏi thôn Đông Lâm mới trầm tĩnh lại.

Bên trên trấn chợ vẫn náo nhiệt, Lý thị dẫn theo bọn nhỏ đi vào trong trấn.

Sáng sớm , hiệu cầm đồ vừa mới mở cửa, chưởng quỹ ngồi sau quầy hàng, lướt nhìn mọi người, miễn cưỡng hỏi: "Muốn cầm cái gì?"Quản Bình từ trong ánh nhìn của mọi người Từ gia móc chiếc nhẫn phỉ thúy thả lên trên quầy, lạnh lùng nói: "Cô nương nhà ta nói nhẫn này trị giá năm lượng bạc, nếu ngươi nhận thì lập tức đưa bạc cho ta, không nhận thì ta đi.

"Không có cách nào phát hỏa đối với mọi người trong Từ gia, nữ ám vệ đại tài nghĩ đến cảnh nàng như dao mổ trâu đi giết gà đành giận cá chém thớt lên người chưởng quỹ hiệu cầm đồ.

Chưởng quỹ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô nương đối diện.

Đến tiệm cầm đồ phần lớn đều là mờ ám lén lút, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người đi cầm đồ như vậy, nhưng mà xem ra nàng có khí thế như vậy, chẳng lẽ thực sự là đồ tốt?Chưởng quỹ lập tức nhìn về đồ vật trên quầy.

Khi nhìn thấy rõ thì trên mặt không biểu hiện gì, nhưng hai bàn tay ở phía dưới lại kích động siết chặt.

Mặt hàng tốt như vậy, đừng nói năm lượng, cho dù hai mươi lượng hắn cũng nguyện ý thu.

Nhưng hắn vẫn nhíu mi, giả vờ giả vịt đánh giá.

Cách đó không xa, Lý thị nhỏ giọng hỏi cháu gái, "Thực sự chỉ giá trị năm lượng thôi sao?"Ngưng Hương nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cười khổ, Bùi Cảnh Hàn kêu Quản Bình bán nhẫn là vì không muốn tốn tiền nhà mình, chỉ cần năm lượng là đủ rồi, nếu như nhiều hơn chỉ sợ Quản Bình không có lý do gì tiếp tục ở lại Từ gia? Nếu như thực sự bán hai mươi lượng, thì số tiền đó cũng đủ để cho nàng ta mua được nhà ở trấn trên rồi.

Năm lượng ở trong mắt Lý thị chính là một khoản tiền lớn, nhìn dáng người Quản Bình thẳng tắp đứng ở đàng kia, tự đáy lòng bội phục, "Hài tử nghèo khổ sớm phải chăm lo cho gia đình, Hương Nhi đã chững chạc, không ngờ Quản cô nương so với cháu còn ổn hơn, nhìn đi, cầm đồ mà vẫn khí thế như vậy.

" Không biết còn tưởng rằng đây là thiên kim của đại gia đình dụt dốc, mất tiền tài nhưng không mất khí tiết.

.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch