Nhìn Chương Hồng Lâm đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, Ngưng Hương vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Nếu như Chương Hồng Lâm đã thực hiện được, nàng hận không thể giết hắn, nhưng bây giờ Chương Hồng Lâm vẫn chưa làm gì, Ngưng Hương cũng không biết nên xử trí thế nào.
Nếu thả Chương Hồng Lâm nàng không cam lòng, nhưng phải làm sao với hắn đây, hắn lại là con trai của cữu cữu, nếu như cữu cữu biết được chuyện xảy ra chắc chắn sẽ không trách nàng, nhưng con ruột phải chịu đau khổ, trong lòng cữu cữu không phải sẽ rất buồn sao?Ngưng Hương không xem mẹ con Thôi thị là người thân của mình, nhưng nàng không thể không nghĩ đến cảm nhận của cữu cữu.
Tức nghẹn cả người nhưng không biết phải làm thế nào.
Quản Bình vừa nhìn đã hiểu, bởi vì đã quen thuộc tính cách của Ngưng Hương cho nên nàng cũng không bất ngờ.
Thấy trên bàn có chiếc khăn lau, Quản Bình vươn tới lấy, sau đó khom lưng nhanh nhẹn nhét vào miệng Chương Hồng Lâm.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngưng Hương không hiểu hỏi, nghĩ đến thủ đoạn mà Quản Bình đối phó với tên trộm kia, nàng nhịn không được nói: "Hắn, hắn! ""Yên tâm, ta chỉ muốn cho hắn nếm chút đau khổ, như vậy sau này mới không dám có ý đồ với ngươi nữa.
" Quản Bình không ngẩng đầu lên nói, nói xong liền nắm tay trái Chương Hồng Lâm, Ngưng Hương không thấy rõ nàng làm gì nhưng lại thấy Chương Hồng Lâm như xác chết vùng dậy thẳng người, hai mắt tròn xoe trừng thẳng, giống như rất thống khổ.
Trong nội tâm Ngưng Hương kinh hãi, đang muốn bước tới đối diện Quản Bình thì Quản Bình đã bước lên trước dùng một cước giẫm nát ngực Chương Hồng Lâm.
Chương Hồng Lâm bị đau nên tỉnh, nhưng do mê dược vẫn còn nên trong đầu hắn khá hỗn loạn, bây giờ lại ăn một cước thật đau, trong nháy mắt hắn liền khôi phục chút ít thần trí.
Đờ đẫn nhìn chằm chằm hai vị cô nương trước mắt, Chương Hồng Lâm tiếp tục nhìn sững sờ một lát mới lui về sau trốn như gặp quỷ, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên, nhưng tay trái vừa di chuyển chợt truyền đến cơn đau thấu xương.
Chương Hồng Lâm thống khổ rút tay về, hai tay run rẩy, ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn tức đến bể đầu, kéo mạnh chiếc khăn trong miệng ra, trừng mắt với Ngưng Hương: "Ngươi dám bẻ gãy ngón tay ta sao!"Hắn là thư sinh dựa vào hai tay kiếm cơm, nàng bẻ gãy tay hắn thì như bẻ gãy tiền đồ của hắn vậy!Hai mắt nam nhân đầy tia máu, phẫn nộ giống như muốn ăn thịt nàng.
Ánh mắt Ngưng Hương nhìn thẳng vào tay trái Chương Hồng Lâm, trong đó bốn ngón tay khác nhìn không ra khác thường, duy chỉ có ngón tay út rũ xuống một cách quái dị, hai tay Chương Hồng Lâm run rẩy không ngừng.
Ngưng Hương biết Chương Hồng Lâm rất thống khổ, nhưng nếu như hắn không có lòng dạ độc ác thì sao có thể rơi vào hoàn cảnh này? Huống chi Quản Bình đã hạ thủ lưu tình, chỉ bẻ gãy ngón út tay trái của hắn, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tay phải đề bút viết chữ thi khoa cử.
"Ngươi lén lén lút lút đến nhà ta làm gì?" Ngưng Hương đi về phía trước một bước, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Chương Hồng Lâm, không đợi Chương Hồng Lâm mở miệng, nàng tiếp tục nói: "Chương Hồng Lâm, coi như ta nể mặt cữu cữu, lần này chỉ trừng trị ngươi như vậy là đã nhẹ lắm rồi, lần sau còn để ta bắt được ngươi có ý đồ hại người, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Ngươi đừng cho là ta người dễ bị bắt nạt, ngươi luôn trông cậy ta sẽ đi Hầu phủ giúp ngươi cầu tình, vì sao ngươi không ngẫm lại nếu ngươi đắc tội với ta thì ta cũng sẽ đi Hầu phủ cáo trạng?"Nàng không muốn có bất cứ quan hệ nào với Chương Hồng Lâm, nếu hắn đã cho rằng nàng có thể nhờ vả Bùi Cảnh Hàn, nàng sẽ dùng Bùi Cảnh Hàn để dọa hắn hoảng sợ một lần.
Chương Hồng Lâm rùng mình, hắn chăm chú nhìn biểu muội thấy hắn bị thương thành như vậy nhưng vẫn trấn định tỉnh táo, lần đầu tiên trong đời hắn biết được cô biểu muội này đã không còn là cô nương đáng thương bốn năm trước khóc lóc chạy qua nhà bọn họ quỳ xuống cầu xin vay tiền.