Ở Lục gia, Lục Thành đứng ở ngưỡng cửa nhìn sang nhà nhị thúc, thấy thím Phan thị đang bưng chậu quần áo đi giặt, hắn liền ôm A Nam qua chơi.
"Nhị nãi nãi!" A Nam nói càng ngày càng nhiều, chữ nói càng lúc càng rõ ràng.
Phan thị cười nói chao ôi, ngồi trước chậu gỗ cười chào hai cha con bọn họ, "Lão đại trở về rồi hả? Không phải là nói có chuyện gấp ở vườn trái cây sao?""Trái cây đều đã hái xong, không còn gì gấp nữa.
" Lục Thành đứng ở cửa nhìn vào bên trong, đoán hai đường muội có lẽ đã ra ngoài chơi , hắn ho khan khụ khụ, đè lại nhi tử muốn đi qua vọc nước, hắn nhìn thím một chút, thấp giọng nói: "Nhị thẩm, cháu nhìn trúng ý một cô nương, muốn mời thím đi một chuyến, cùng người nhà nàng nói chuyện.
"Phan thị kinh hãi, buông lỏng xiêm y đang giặt nghiêng đầu nhìn hắn, nếu không phải trong lòng cháu trai đang ôm con trai, bà quả thực cho là mình nằm mơ, trở lại ngày nào đó năm trước cháu trai đột nhiên nói cho bà biết hắn muốn kết hôn với Phùng cô nương.
"Vậy, cô nương nhà ai, ngươi cứ im im như vậy sẽ không phải có thêm phiền toái gì chứ?" Phan thị vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Nhớ ngày đó sang Phùng gia cầu hôn, Phùng lão gia thiếu chút nữa sai người đánh bọn họ, khi họ nói thẳng Phùng cô nương đã mang thai, Phùng lão gia dưới cơn nóng giận mới trục xuất nàng ra khỏi nhà, miễn cưỡng thành thân.
Hai thím đều bị chuyện trước đây của hắn hù dọa đến ám ảnh, Lục Thành dở khóc dở cười, kịp thời nói: "Không phải, thím cũng biết nàng ấy, là, tỷ tỷ A Mộc.
"Không hiểu sao hắn có chút ngượng ngùng.
"Cô cô!" A Nam biết tỷ tỷ A Mộc là ai, ngửa đầu nhìn phụ thân.
Lục Thành cười nhìn nhi tử, dỗ dành tiểu tử vui vẻ, chột dạ nhìn về phía thím.
Phan thị bị tin tức này chấn động đến mức có chút bối rối.
Đại cô nương Từ gia? Cô nương kia mới mười bốn thôi, nàng còn muốn tác hợp tiểu cô nương đó cùng với đứa cháu trai thứ hai mười bảy tuổi, như thế nào đứa cháu lớn làm ca ca lại đến đây nói vậy?"Cháu, vậy Hương nhi biết ý cháu không?" Lấy lại tinh thần, Phan thị cuối cùng suy nghĩ ra điểm không thích hợp, theo như hiểu biết của bà, đứa cháu lớn hình như đã qua chỗ tỷ tỷ A Mộc mấy lần, hai đứa này chẳng lẽ đều vừa ý nhau?Ý niệm trong đầu mới nổi lên, bà liền thấy cháu trai đã nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng, thế nhưng từ khóe mắt đuôi mày, cả người tinh thần toả sáng, giống như trên sách nói vậy, như cây khô nghênh đón mùa xuân thứ hai.
Phan thị cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua cháu trai cười vui vẻ như vậy, bà kìm lòng không được cũng cười, ngẫm lại A Nam cũng thích Ngưng Hương, đột nhiên bà cảm giác chuyện này có lẽ chính là thiên ý.
"Được, hai cháu đã hai tình đầu ý hợp, ta đành lao theo cháu lần này nữa, đúng rồi, việc này tam thẩm cháu! ""Buổi sáng cháu đã vào thành nói với thím ấy rồi, tam thẩm nói làm phiền thím lo liệu, bà ấy đến không tiện, sẽ chờ ăn tiệc.
" Lục Thành cười nói.
Phan thị vuốt cằm suy nghĩ một chút, vừa giặt xiêm y vừa nói: "Vậy để bọn lão nhị dỗ A Nam, cháu đi nhanh lên trấn trên mua chút trà quả, vừa lúc trong nhà có cây táo, ngày mai ta hái một ít mang theo.
Mặc dù hai đứa các cháu có ý, nhưng đi lễ cũng không thể thiếu, cháu lại mua thêm vò rượu đi, cháu là người góa vợ, mà Hương Nhi là cô nương tốt đồng ý tái giá với cháu, lễ chúng ta chuẩn bị so với người khác phải càng dồi dào hơn.
"Tặng lễ cầu hôn, sau này đính hôn hay thành thân, ngày lễ ngày tết lễ cũng đều đồng dạng như vậy.
"Được ạ, trong lòng cháu đã tính toán.
" Lục Thành ôm A Nam đứng lên, "Vậy xin phép Nhị thẩm cháu đi trước, giờ cháu phải đi lên trấn trên.
"Phan thị gật đầu, đưa mắt nhìn cháu trai đi vài bước, chợt nhớ tới một chuyện, bà mấp máy môi thản nhiên nói: "Còn có cô của cháu, cũng phải đi thông báo một tiếng.
" Nói xong tiếp tục giặt quần áo, sắc mặt không còn tốt như trước.
Bước chân Lục Thành tạm ngừng, ở trong lòng thở dài.