Nàng không quan tâm, nhưng Lục Thành quan tâm, hắn quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Không được, nàng cứ an tâm ở nhà chuẩn bị đồ cưới, có cơ hội chúng ta ra ngoài gặp mặt, lúc đó ta sẽ ôm A Nam đi gặp nàng.
"Cuối cùng cũng nói ra mục đích thực sự.
Không được thấy A Nam, Ngưng Hương hết sức thất vọng, nàng nghiêng đầu ngả lên vai Lục Thành, nhìn trăng sáng nói: "Làm gì có cơ hội nào nữa.
"Nàng biết Lục Thành muốn gặp nàng, nhưng nếu như có thể thấy A Nam nàng cũng nguyện ý, nhưng mấu chốt là không có cơ hội.
Ban ngày ra khỏi cửa không tốt, buổi tối A Nam lại đi ngủ sớm, nàng cũng không nỡ dày vò tiểu tử, nhưng nếu gặp riêng Lục Thành, nàng không muốn.
"Tháng này khẳng định không được, nhưng cuối tháng chín thì hạt dẻ chín nên phải kêu người đi nhặt giúp, lúc đó ta sẽ gọi mọi người.
" Lục Thành ôn nhu nói.
Ngưng Hương nhớ ra rồi, Lục Thành cùng Nghiêm Kính là bạn tốt.
"Đến lúc đó lại đi nữa có được không.
" Ngưng Hương thận trọng nói, nhưng trong lòng thật vui vẻ, lúc thu hoạch ở vườn trái cây hết sức vui vẻ, mặc dù mệt nhưng vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể ra ngoài giải sầu, còn có thể quang minh chính đại gần gũi A Nam.
Nàng không lên tiếng cự tuyệt, Lục Thành an tâm, tiếp tục tự nói chuyện trong nhà của hắn, phảng phất như hai người đã là phu thê.
Hai thôn xóm đã nằm sát nhau, băng nhanh qua đường tắt càng ngắn.
Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn về phía đầu thôn, mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng ở ven đường, nhìn không ra nam hay nữ, Ngưng Hương vừa định đưa mắt tìm kiếm thêm một người khác thì Lục Thành thấp giọng nhắc nhở: "Phía sau gốc cây có người đang đứng.
"Ngưng Hương nhìn sang, quả nhiên thấy một cái bóng.
Chính là đường huynh cùng Quản Bình.
"Thả ta xuống đi.
" Ngưng Hương nhẹ giọng nói, để nhiều người nhìn thấy không tốt.
"Gọi ta một tiếng hảo ca ca.
" Đàng hoàng suốt một đường, bây giờ Lục Thành lại bắt đầu xỏ lá, hắn cười xấu xa, "Nàng không kêu, ta liền cõng nàng qua đó, nàng biết ta làm được mà.
Thân hình Lục Thành đột nhiên dao động, giống như muốn bước đi vậy, Ngưng Hương sợ hết hồn vội vàng ôm lấy cổ hắn.
"Hương Nhi, kêu một tiếng thôi.
" Lục Thành trước tiên thả người xuống, sau đó liền ôm nàng vào trong ngực, cái trán cố ý dựa vào vai nàng, để môi nàng đối diện lỗ tai hắn.
Ngưng Hương cắn môi, nghĩ đến bọn đường huynh cũng có khả năng đã thấy bóng dáng bọn họ, nàng liền nhận mệnh nhắm mắt lại, văn vẹo gọi một tiếng nhẹ nhàng , chữ "hảo" miễn cưỡng thều thào một chút, chứ thật ra đằng sau hai chữ ca ca căn bản không có âm thanh.
"Thật là dễ nghe.
"Lục Thành không ép buộc nàng nữa, hắn cực nhanh hôn lên gò má nóng bừng của nàng, "Hương Nhi, nàng kêu ta như vậy khiến xương cốt ta đều mềm nhũn ra rồi.
"Đây là còn chưa lên tiếng, nếu như thực sự gọi ra thì không biết mùi vị tới cỡ nào đây?Lại hôn một cái, Lục Thành dắt vị hôn thê xấu hổ đi về phía đầu thôn.
"Lục Thành?" Từ Hòe bị Quản Bình ra lệnh đứng ở ven đường, lúc này nghe được động tĩnh hắn mới dám nhúc nhích.
Lục Thành ừ một tiếng, trong bốn người hắn là nhiều tuổi nhất, nhưng hắn không có nửa điểm thẹn thùng, thấy Ngưng Hương đang đi về phía Quản Bình, hắn bước đến bên cạnh Từ Hòe, ôm vai hắn đi ra phía xa xa, cười hề hề nói: "Nàng đồng ý gả cho huynh rồi sao?"Đây là tình yêu đầu tiên của Từ Hòe, lại vừa có điểm tiến triển cùng Quản Bình, đột nhiên nhắc tới chuyện này vẫn khiến hắn không được tự nhiên, chỉ gật đầu xem như thừa nhận.
"Chúc mừng.
" Lục Thành thành tâm nói, không đợi Từ Hòe cười, hắn lại lập tức lại hạ giọng nói: "Nhưng mọi việc phải chú ý thứ tự đến trước và sau, ta cùng với Hương Nhi định thân trước, vậy nên hôn lễ của các ngươi không được phép tổ chức trước chúng ta.
"Một nhà xử lý hỉ sự, không thể nào trong khoảng thời gian ngắn liên tục xử lý hai cọc được.
Theo kế hoạch của hắn là sang năm hai tháng hắn thành thân, nếu như bị Từ Hòe đoạt trước, chỉ sợ hôn kỳ của hắn lại phải lùi lại hơn nửa năm.
Từ Hòe nghĩ tới lời nói Quản Bình, lúng túng nói: "Các ngươi cưới trước mà, nhà ta phòng tân hôn vẫn chưa xây mới mà.
"Lúc này Lục Thành mới hài lòng vỗ vai hắn, hắn đi đến bên cạnh Ngưng Hương nói: "Đi, ta tiễn nàng về đến cửa nhà.
"Ngưng Hương cúi đầu nói: "Không cần đâu, ta cùng Quản Bình trở về được rồi, chàng đi nhanh đi.
"Lục Thành nhìn Quản Bình, ngẫm lại lúc bọn họ còn chưa tới mà Quản Bình đã không đứng cùng Từ Hòe, hiện tại càng không có khả năng chỉ lo cùng Từ Hòe khanh khanh ta ta mà đem vị hôn thê của hắn rơi ở phía sau, hắn liền vui vẻ ừ một tiếng rồi quay về.
Ngưng Hương không có ý nhìn hắn, nàng khoác tay Quản Bình rồi cùng đi về thôn.
Từ Hòe vẫn còn nhớ kỹ "ba điều ước định" cùng Quản Bình, hắn bèn ngoan ngoãn đi cách sau lưng nàng hai mươi bước chân.