Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 174: Thích cứng không thích mềm (2)

Chương 174: Thích cứng không thích mềm (2)




Nhưng mà cũng không biết tại sao, liên tiếp kêu mấy lần, vẫn không thấy Thiết Như Cuồng hiện thân.



Diệp Thiêm Long lại càng đảm chiến rồi, hai chân cơ hồ nhũn ra.



- Diệp sư huynh, mau tới nơi này...



Đột nhiên có người kêu to, đứng ở động khẩu vẫy Diệp Thiêm Long.



Diệp Thiêm Long thấy thế, không chút nghĩ ngợi, thật nhanh xông vào động phủ này, đứng ở cửa kêu gọi Diệp Thiêm Long, chính là một vị bạn tốt của Diệp Thiêm Long, vừa thấy hắn đi vào, lập tức liều mạng rót linh khí vào pháp ấn động phủ, bế hợp cửa động.



- Đương...



Phương Hành chạy tới, một đao bổ vào trên cửa.



Tia lửa văng khắp nơi, động phủ không có chút nào biến hóa.



- Thế mà trốn vào động phủ...



Phương Hành hận cắn răng, nếu như kéo dài cự ly một chút nữa, mình nhất định có thể đuổi kịp hắn.



Chẳng qua bị hắn chạy vào, cửa động ngăn trở, chính mình liền không vào được.



- Đương đương đương đương...



Phương Hành còn không chịu bỏ qua, huy vũ đại đao, ở động khẩu chém lên.



Hỏa tinh văng khắp nơi, trên cửa đá xuất hiện từng đạo vết đao, nhưng không có chút nào dấu hiệu mở ra.



Đoán Chân cốc động phủ, cũng là dùng huyền thiết thạch đúc thành, đừng nói là Phương Hành, đệ tử chân truyền cũng không cách nào từ bên ngoài mở ra.



- Khốn kiếp, lại dám trốn vào trong động phủ, ngươi lăn ra đây cho ta...



Phương Hành vừa cuồng phách đại môn, vừa chửi ầm lên.



- Ta... Ta bất quá là nóng lòng vì ngươi hủy pháp khí của ta... Mới hướng ngươi đánh... Một đạo hỏa kiếm... Ngươi người điên này, tại sao hạ sát thủ đối với ta? Ngươi... Ngươi mà giết ta, sư tôn sẽ không phạt ngươi sao?



Qua một hồi lâu, trong động phủ, thanh âm thở không ra hơi của Diệp Thiêm Long mới vang lên.



- Đi cái đại gia ngươi, nếu không phải ta tu luyện bình chướng thuật, đạo hỏa kiếm kia chẳng phải sẽ lấy mạng của ta ư?



Phương Hành cạch một tiếng ở động phủ trên cửa đá bổ một đao, hét lớn:



- Ngươi đi ra ngoài, để cho ta chém ngươi một đao, hai ta huề nhau!



Diệp Thiêm Long thở hổn hển mấy hơi, mới kêu lên:



- Ngươi phá hủy pháp khí của ta, ta đánh ngươi một hỏa kiếm, đã huề nhau!



Phương Hành kêu lên:



- Huề con mẹ ngươi, mới vừa rồi không phải ngươi dương dương đắc ý lắm sa? Tiểu gia cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn cho Mạc Dung Anh mượn binh khí, để cho hắn để đối phó ta ư? Là ngươi gây sự trước, cũng đừng trốn ở bên trong giả bộ kinh sợ...



Lúc này, cơ hồ toàn bộ đệ tử bên trong Đoán Chân cốc cũng bị kinh động rồi, dáo dác hướng bên này quan sát.



Nhìn thấy Diệp Thiêm Long lại bị Phương Hành hù dọa trốn ở trong động phủ, luôn miệng cầu xin tha thứ, vẻ mặt của mọi người vô cùng đặc sắc.



- Diệp sư huynh lại bị dọa thành như vậy ư?



- Đúng vậy, bị đuổi vào trong động phủ, hù dọa không dám ra, chuyện này cũng quá khoa trương rồi?



- Tiểu quỷ này thật lợi hại, lại có pháp khí cao cấp, pháp khí của Diệp sư huynh đã bị phá hủy, không phải đối thủ của hắn...



- Đừng có mở mồm là tiểu quỷ tiểu quỷ, thực lực của hắn tuyệt đối không phải là Linh Động tầng bốn có thể có, nhìn dáng vẻ lời đồn của tông môn đã sai rồi, hắn nhất định từ Bạch Thiên Trượng trưởng lão nơi đó học được thứ rất khó lường, sau này ngàn vạn đừng trêu hắn...



Vô số tiếng nghị luận vang lên, nối liền không dứt, không có bất luận kẻ nào dám ra đây khuyên bảo.



- Diệp Thiêm Long, ngươi mở cửa nói chuyện đi... Ngươi đã có bản lãnh tìm phiền toái, vậy ngươi phải có bản lãnh mở cửa chứ!



Phương Hành còn nhảy dựng lên ở động khẩu kêu to, cả sơn cốc cũng ngơ ngác nhìn hắn.



Mà trong động phủ, hoàn toàn yên tĩnh, không người nào lên tiếng, không biết đang thương lượng cái gì.



- Tốt, không ra ư, ta cũng không tin không mở được cái cửa này!



Phương Hành oán hận không dứt, hướng chính mình động phủ đi tới, lại thấy người muốn giao thiết luyện còn run rẩy chờ đợi mình xử trí, trốn cũng không dám trốn, mọi người nhìn ánh mắt của hắn, như nhìn quái vật. Hơn nữa vào lúc này, trước động phủ của hắn đống linh thạch đã đầy, đám đệ tử này chẳng những đem tất cả linh thạch lấy đi cũng trả lại, còn nhiều thêm không ít.



Phương Hành đi tới, thấy Trúc Thử đã tỉnh dậy, chính nơi đó kinh hoàng nhìn mình.



- Thình thịch!



Phương Hành đi thẳng tới, tiện tay một cước đá bay, đao chỉ mọi người, quát lên:



- Các ngươi bọn khốn thích cứng không thích mềm, nếu thưởng các ngươi linh thạch, các ngươi cũng vẫn quấy rối, ta đây sẽ đổi phương pháp, trong vòng ba ngày, ai không đem thiết luyện giao cho ta, chặt hai chân, đưa tới thiết luyện có vấn đề, chặt tứ chi!



Chúng đệ tử nơm nớp lo sợ, không người nào ứng tiếng.



Phương Hành bỗng nhiên hét lớn:



- Có nghe hay không?



- Rầm...



Trên mặt đất quỳ đầy một mảnh, cùng kêu lên:



- Nghe rõ...



Phương Hành quát lạnh:



- Cút!



Chúng đệ tử lúc này mới bò dậy, mọi người ôm lấy thiết luyện, cũng bất kể không phải khối của mình, vội vã chạy về.



- Phi... Một đám khốn kiếp, không thấy quan tài vẫn không đổ lệ!



Phương Hành tức giận mắng một câu, thấy Nhật Nguyệt Âm Dương chùy của Diệp Thiêm Long bị hắn chặt đứt còn trên mặt đất, liền đem chùy khiêng lên, đi tới động phủ Diệp Thiêm Long trốn vào, linh khí tưới vào nhật chùy, thiết chùy nhất thời trở nên to lớn, phảng phất như ngọn núi, Phương Hành hai tay nắm khóa sắt, quơ đại chùy hướng cửa đá của động phủ đập tới.



- Oanh...



Phảng phất cả cửa đá cũng run lên một cái, bùn đất tuôn rơi rơi xuống.



Trong động phủ Diệp Thiêm Long sợ hết hồn, mặt như màu đất, hét lớn:



- Mau... Mau hướng sư tôn cầu cứu...









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch