Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 228: Thu Kim Ô (1)

Chương 228: Thu Kim Ô (1)






- A... Thoải mái...



Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, bên trong thạch động, Phương Hành mở hai mắt, duỗi cái lưng mỏi. Theo động tác của hắn, cả người xương cốt "Ba ba " rung động, tựa như tiếng pháo, dọc theo hai cánh tay đến lồng ngực, vừa vang tới toàn thân, giống như cả người trong nháy mắt mở ra vô số cái khóa, từng đạo linh khí dâng vào thân thể, cảm giác như vậy thật là thoải mái vô cùng.



Hắn cảm thụ một chút tu vi của mình, lập tức vui mừng nhướng mày.



- Linh Động tầng sáu... Trung giai hay là cao giai?



Phương Hành hơi chút cảm ứng, sau đó cười ha ha, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, trong một đêm, tu vi của mình trực tiếp tăng lên hai cấp, từ Linh Động tầng bốn đỉnh phong đạt đến Linh Động tầng sáu trung giai, cùng cao giai cũng chỉ kém một chút mà thôi.



Nói trở lại, đây cũng là nhờ Tử Vụ Lan Hoa thảo dược tính quá mạnh mẽ.



Đường đường một thành tu vi của Kim Đan cảnh đại yêu, đều ở trong một gốc linh dược này, dược tính trong đó sẽ mạnh bao nhiêu?



Nếu hoàn toàn lợi dụng, chỉ sợ tạo nên mười cái Linh Động tầng chín cũng vẫn dư dả.



Mà Phương Hành mặc dù đem mỗi một tia linh khí luyện hóa chín lần, sau đó mới thu vào, số lượng vẫn tương đối khả quan, ước chừng đem tu vi của hắn tăng lên hai cấp.



Cũng đến lúc này, Phương Hành mới lưu ý đến thạch động chung quanh, toàn bộ thạch bích cũng biến thành hình dáng ngọc lưu ly, là bị trong quá trình hắn luyện hóa Tử Vụ Lan Hoa thảo đem đá đốt cháy sạch, sau đó đọng lại mà thành.



Nhảy lên một cái, suýt nữa đụng đầu, Phương Hành lúc này mới chợt phản ứng, chính mình tu vi thoáng cái tăng lên hai cấp, vô luận là lực lượng hay là tốc độ cũng tăng lên phạm vi lớn, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí có chút khó khống chế thân thể.



Cúi đầu quan sát, lại thấy trên người mình trống trơn, thì ra là y phục cũng đã cháy sạch rồi. Không thể làm gì khác đành che hạ bộ đi ra ngoài, đi tới động khẩu, lại thấy một bạch y nữ tử ngồi trên tảng đá ngoài động, khép hờ hai mắt, ngưng thần đả tọa. Ánh nắng sáng sớm rơi trên mặt của nàng, chiếu vào làn da nàng thật giống như trong suốt, lông mi thật dài cong cong xinh đẹp.



Ở bên người nàng cách đó không xa, một con bạch hạc ở dưới thác nước đùa chơi, chân dài cổ mảnh, càng nhìn càng thấy nàng giống như tiên tử.



- Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?



Hứa Linh Vân nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra nhìn sang bên này.



Đột nhiên, mặt nàng biến sắc, gương mặt trong chốc lát mắc cõ đỏ bừng, quay mặt qua chỗ khác, quát lên:



- Ngươi làm gì?



Thì ra là nàng vừa quay đầu nhìn, nhìn qua lại là Phương Hành cả người không một mảnh vải, nếu không phải hai tay che hạ bộ, vậy thì thật là cái gì cũng bị nhìn sạch, Phương Hành cũng rất ủy khuất, nói:



- Vận công quá vội, y phục cũng bị đốt rụi rồi, Linh Vân sư tỷ, ta nhờ ngươi giúp ta bảo đảm động thiên giới chỉ cùng túi trữ vật đâu? Ngươi mau đưa cho ta, y phục của ta ở bên trong đó...



Hứa Linh Vân im lặng, bàn tay vung lên, một quả động thiên giới chỉ cùng tám túi trữ vật cũng hướng Phương Hành bay tới, Phương Hành năm ngón tay xòe ra nhiếp tới, cũng không trở lại động phủ, ngược lại hướng thác nước bên cạnh chạy đi.



Hứa Linh Vân vẫn không dám mở mắt, quát lên:



- Ngươi còn không trở về thay y phục ư?



Phương Hành nói:



- Đợi lát nữa, ta tắm rửa trước!



Trên người hắn đồ vật mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có một chút, tắm sạch rồi có thể thay đổi y phục.



- Phù phù" một tiếng nhảy xuống nước, bắn đầy nước lên bạch hạc bên cạnh.



Phương Hành thấy con bạch hạc kia nhìn mình cằm chằm, mắng:



- Nhìn lén tiểu gia tắm ư? Có tin ta nhổ sạch lông ngươi không?



Bạch hạc nhất thời có chút sợ hãi, lo lắng quay đầu đi.



Ba năm trước đây nó từng bị Phương Hành hành hạ một trận, cho tới hôm nay, vẫn có chút sợ tên này.



- Hạc nhi, đến bên này, không cần sợ hắn!



Hứa Linh Vân ở xa xa vẫy gọi, bạch hạc vội vàng chạy tới bên người nàng ẩn núp.



Phương Hành cười hì hì, chìm vào trong nước, bơi hai vòng, chà xát rửa sạch, mới bắt đầu từ túi trữ vật chính mình chuyên môn để y phục lựa chọn nhặt nhặt, chợt thấy pháp bào ban đầu ở Trầm Hổ Quân nơi đó đoạt tới, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, bò lên bờ phơi khô nước trên người, đem pháp bào này lấy ra ngoài, mặc trên người mình.



Vốn là hắn còn lo lắng sẽ hơi lớn, kết quả pháp bào mặc trên người, lập tức hấp thu một chút linh khí của hắn, rồi sau đó biến hóa.

Dần dần, pháp bào biến nhỏ đi một chút, gầy một chút, thế mà vô cùng vừa người.



- Được rồi!



Phương Hành trở lại trước người Hứa Linh Vân, cười kêu lên.



Hứa Linh Vân lúc này mới mở mắt nhìn, trên mặt đỏ ửng đã biến mất.



Trong lòng nàng thật sự là tức vô cùng, tiểu quỷ này đúng là làm việc khác lẽ thường, để mông trần chạy loạn khắp nơi.



Phương Hành không hề phát hiện Hứa Linh Vân tức giận, nhìn chung quanh nói:



- Đám khốn kiếp kia đâu?



Hứa Linh Vân thản nhiên nói:



- Ngươi đã bế quan ba ngày, bọn họ không muốn đợi ngươi, đều đã đi trước!



- Ba ngày?



Phương Hành ngẩn ngơ, chỉ cho là mình luyện hóa cây linh dược này, chỉ dùng một ngày thời gian, không ngờ tới nháy mắt ba ngày đã qua.



- Thậm chí ngay cả đám khốn kiếp Đoán Chân cốc kia cũng đi ư, thật không nói nghĩa khí rồi!



Phương Hành thấy thế, tức giận mắng chửi người.



Hứa Linh Vân thở dài, nói:



- Cũng không trách bọn họ, là ta bảo bọn họ đi, bọn họ quyết định chạy tới nơi phong ấn trước, nếu không có Đoán Chân cốc đệ tử, rất nhiều vấn đề không cách nào giải quyết. Còn nữa, tiến vào Loạn Hoang sơn, là vì lịch luyện cùng thu hoạch tài nguyên, bọn họ ở chỗ này với ngươi, cũng chỉ là lãng phí thời gian, không bằng để cho bọn họ theo người khác cùng nhau săn đuổi tài nguyên!



Phương Hành khinh thường nói:



- Đám thợ rèn kia có thể kiếm được tài nguyên gì chứ, không bị người ta bán chính là tốt rồi!



Sau đó xoay đầu lại, nhìn Hứa Linh Vân nói:



- Hắc hắc, Linh Vân sư tỷ ngươi một mực chờ ta? Rất cảm tạ rồi!



Hứa Linh Vân mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:



- Ta hứa sẽ hộ pháp cho ngươi, tự nhiên sẽ không nuốt lời! Thôi đi, chúng ta cũng phải nhanh một chút mới được, chậm trễ ba ngày thời gian, đại khái bọn họ sớm đã đến phong ấn!



Phương Hành cười nói:



- Tốt!



Lại hỏi:



- Đúng rồi, tọa kỵ của ta đâu?



Hứa Linh Vân giật mình, tựa như lúc này mới nghĩ tới, chỉ vào huyệt động thấp thoáng sau cỏ dại, nói:



- Nó luôn kêu réo không ngừng, ta nghe thấy phiền lòng, liền ném vào trong động kia!



- Ôi, đừng chết đói.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch