Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 253: Nhớ kỹ ngươi (2)

Chương 253: Nhớ kỹ ngươi (2)
Hành ha ha cười một tiếng, hào khí vạn trượng nói:



- Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng là ta!



- Bá...



Thanh Vân Tông đệ tử suýt nữa ngã cả đám...



Mà hồng y tiểu cô nương nhìn thân ảnh Phương Hành trên mặt đất càng ngày càng nhỏ, yên lặng nói:



- Dư Tam Lưỡng... Ta nhớ ngươi rồi!



- Phương sư đệ, lần này cũng đã phiền ngươi!



Bách Thú Tông đệ tử đã rời đi, Hứa Linh Vân xoay người, khẽ mỉm cười, hướng Phương Hành nói.



Phương Hành ha ha cười một tiếng, nói:



- Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không cần khách khí như vậy!



- Hừ, bắt cóc một cô nương, sợ cũng không phải là anh hùng nên làm sao?



Một thanh âm khinh bỉ vang lên, lại là Phong Thanh Vi khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.



Nhưng sau khi nàng nói xong, thấy mọi người chung quanh ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ngay cả Tiếu Kiếm Minh cũng lạnh lùng liếc mình một cái.



- Ta nói sai sao?



Phong Thanh Vi có chút lo lắng, lớn tiếng nói.



Không người nào để ý đến nàng, chúng đệ tử Thanh Vân Tông đều nhìn về phía Phương Hành.



Một lát sau, có người dẫn đầu, hai tay ôm quyền, hướng Phương Hành yên lặng thi lễ một cái.



Người bên cạnh thấy, có thật là nhiều người học bộ dạng của hắn, yên lặng thi lễ một cái, mặc dù không nói gì, nhưng thành ý thành khẩn.



Bất quá cũng có một chút người, lại vẫn đứng im, không muốn thi lễ.



Phương Hành cười hì hì hướng mọi người trả lễ, mặc dù tư thế tuyệt không tiêu chuẩn, dầu gì cũng là lễ tiết.



Bất quá quay đầu hướng Ngô Tương Đồng nói:



- Ngươi giúp ta nhớ rõ, người nào hành lễ thì đem túi trữ vật trả cho bọn hắn, không hành lễ thì không trả!



Ngô Tương Đồng mỉm cười đáp ứng, Thanh Vân Tông các đệ tử sợ hết hồn, vội vàng hành lễ.



Ngô Tương Đồng lúc này mới đem túi trữ vật của Thanh Vân Tông đệ tử phân biệt rõ ràng, trả lại cho chúng đệ tử Thanh Vân Tông, về phần từ trên người Bách Thú Tông đệ tử đoạt tới túi trữ vật, mặc dù biết rõ bên trong có thể có rất nhiều thứ tốt, nhưng cũng không có ai dám tự ý động, tất cả đều đưa đến trước mặt Phương Hành, mặc cho hắn xử lý, mà Phương Hành cũng hào phóng, trực tiếp vung tay lên, nói:



- Nhập vào công quỹ!



Ngô Tương Đồng mừng rỡ, khom mình thật sâu, nghĩ thầm có Phương tiểu sư huynh ở đây, quả nhiên hết thảy cũng dễ dàng chí cực.



Ban đầu sư tôn để cho hắn làm đệ tử dẫn đầu, bản thân còn có chút không phục, bây giờ nhìn lại, sư tôn ánh mắt thật là cao minh.



Phương Hành suy nghĩ, vừa nhìn thoáng qua Hứa Linh Vân, nói:



- Tê Hà cốc cũng ra thêm chút sức, liền phân các nàng năm... bốn sao!



Ngô Tương Đồng mặt mỉm cười, nói:



- Hẳn phải vậy!



Vừa nói, tiện tay nhặt được bốn túi trữ vật, hai tay cung kính đưa cho Hứa Linh Vân.



Hứa Linh Vân cũng không khách khí, phất tay để cho Tê Hà cốc đệ tử tự đi phân phối.



Một đám nữ đệ tử nhất thời hồi hộp, líu ríu để cho mau chút mở ra túi trữ vật đến xem, đợi thấy được trong túi trữ vật linh thạch chói mắt cùng các loại đan dược pháp khí, lập tức mọi người mặt mày hớn hở, thật lòng cảm giác Phương tiểu sư huynh thật là một người tốt, tuyệt đối là người tốt, dáng vẻ anh tuấn, còn hào phóng nữa, phải, chính là miệng hơi ác độc một chút... Bất quá giống nhau rất khả ái nha!



- Tiếu sư huynh, ta vừa rồi...



Ở trong náo nhiệt, Tiếu Kiếm Minh một mình đi tới tế đàn, ngẩng đầu nhìn lên, tựa như đang quan sát hình dáng tế đàn.



Phong Thanh Vi lặng lẽ tới đây, hai tay kéo chéo áo, líu ríu hô một tiếng.



Mới vừa rồi Tiếu Kiếm Minh lạnh lùng lườm nàng một cái, làm cho nàng cảm giác lòng tràn đầy kinh hoảng, giống như gây ra tội lỗi.



Tiếu Kiếm Minh nghe được lời của nàng, lại nhất thời không nói gì, đang lúc Phong Thanh Vi trong lòng khủng hoảng đạt đến cực hạn, mới chợt nghe được Tiếu Kiếm Minh thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:



- Nếu để tiểu quỷ này trưởng thành, ta sẽ ra sao đây?



Thanh âm này rất nhẹ, rất nhạt, nhưng mờ mờ ảo ảo có sát khí làm cho lòng người lạnh lẽo.



Phong Thanh Vi ngây ra, vội nói:



- Tiếu sư huynh, ý của ngươi là...



Tiếu Kiếm Minh xoay người lại, sắc mặt bình thản, nói:



- Đừng nói nữa, dò xét địa hình, chuẩn bị gia tăng phong ấn, sau đó trở về núi sao!



Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tiếu Kiếm Minh, Phong Thanh Vi nhưng mơ hồ cảm thấy trong lòng phát rét, vội vàng đáp ứng, trở về đi gọi Sơn Hà cốc đệ tử tới dò xét địa hình, nàng cũng không biết tại sao, cảm giác Tiếu Kiếm Minh giờ khắc này thật là đáng sợ.



Cũng vào lúc này, trong tế đàn, tồn tại mà Thanh Vân Tông đệ tử cảm ứng không tới dùng một loại thanh âm bọn họ không cách nào nghe được ha ha nở nụ cười, cười cực kỳ thư sướng, than nhẹ:



- Không sai a, thật sự không sai...



Phương Hành đang đem túi trữ vật của Bách Thú Tông xếp loại bỗng nhiên ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn một chút, ánh mắt nghi ngờ.



Bên cạnh Ngô Tương Đồng phát hiện khác thường, hỏi vội:



- Sao vậy?



Phương Hành khoát khoát tay, ý bảo không có chuyện gì, trong lòng cũng đang nói thầm:



- Mới vừa kẻ cười như lão dâm côn là ai?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch