Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 255: Nam tử hán không đánh nữ nhân (2)

Chương 255: Nam tử hán không đánh nữ nhân (2)




Mà Phong Thanh Vi lại vẫn nhìn Tiếu Kiếm Minh, nhìn thấy Tiếu Kiếm Minh không phản ứng chút nào, trong lòng nhất thời hoảng lên.



Có lòng nghĩ tới muốn bồi tội với Phương Hành, nhưng sẽ mất hết mặt mũi, trong lòng do dự không dứt.



Nói cho cùng, nàng vẫn còn có chút khó chịu với Phương Hành, không muốn tự hạ thân phận.



Bất quá đợi chốc lát, thấy Tiếu Kiếm Minh thủy chung không đến nói chuyện với mình, liền biết chính mình không mở miệng là không được, khẽ cắn ngân nha, đi nhanh tới, hướng Phương Hành ôm quyền, nói:



- Đem túi trữ vật đệ tử Sơn Hà cốc trả ta sao!



Phương Hành đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chọn bảo bối, cũng không ngẩng đầu lên nói:



- Trước trả ta quần lót đã!



Phong Thanh Vi trên mặt âm khí chợt lóe lên, cắn răng nói:



- Ta chưa từng thấy quần lót của ngươi!



Phương Hành cười hì hì, nói:



- Ta không tin, trừ phi ngươi để cho ta lục soát một phen!



Phong Thanh Vi sắc mặt lại là biến đổi, nàng là một hoàng hoa đại cô nương, không chịu để cho Phương Hành đụng vào người, trong lòng hiểu được, Tiếu Kiếm Minh vốn vẫn đối với chính mình ôn hoà, nếu bị nam nhân khác đụng vào thân thể, chính mình lại càng không có hy vọng.



- Hắc hắc...



Chung quanh đệ tử Đoán Chân cốc ở bên cạnh len lén nhìn, có người cúi đầu cười ra tiếng.



Trước đó không lâu Phong Thanh Vi còn ỷ thế của Tiếu Kiếm Minh, xử sự bất công, ức hiếp đệ tử Đoán Chân cốc, chẳng qua tất cả mọi người giận mà không dám nói gì mà thôi, hôm nay Phương Hành vừa làm như vậy, nhất thời để cho Đoán Chân cốc đệ tử đều cảm giác trút giận một phen.



Phong Thanh Vi trên mặt lạnh hơn, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, cắn răng nói:



- Phương Hành, ngươi làm việc đừng nên quá đáng!



Phương Hành giật mình, ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nói:



- Quá đáng thì như thế nào?



Phong Thanh Vi cười lạnh nói:



- Nói cho cùng, ngươi cũng chính là ỷ thế của Linh Vân sư tỷ, mới dám trở mặt cùng Tiếu sư huynh, nhưng Linh Vân sư tỷ sẽ không che chở ngươi mãi, đợi trở lại tông môn, ngươi cẩn thận...



Nghe ra mùi vị uy hiếp trong lời nói của nàng, Phương Hành bỗng nhiên trầm mặc.



Phong Thanh Vi thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhất thời có chút khủng hoảng, theo bản năng lui về phía sau mấy bước



Phương Hành không nổi giận, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên rất chân thành nói:



- Ngươi muốn túi trữ vật, cũng không phải là không thể!



Phong Thanh Vi ngẩn ra, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, cho là đem Phương Hành sợ rồi, vội nói:



- Ngươi nói!



Phương Hành suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:



- Thứ nhất, đem yêu đan Hạt Vĩ Sư trả lại cho Lưu sư đệ!



Phong Thanh Vi ngây ra, vội vàng gật đầu nói:



- Có thể!



Cự ly Phương Hành không xa Lưu sư đệ bĩu môi, hắn được phân một cái túi trữ vật của Bách Thú Tông, cũng không cảm thấy tiếc viên yêu đan này nữa.



Phương Hành lại nói:



- Thứ hai, ngươi tự mình hướng Lưu sư đệ nhận lỗi!



Phong Thanh Vi sắc mặt biến hóa, có chút không tình nguyện, nhưng trong lòng do dự một phen, vẫn nói:



- Có thể!



Lúc ấy nàng ném xuống túi trữ vật, chẳng qua là Sơn Hà cốc bỏ mạng các đệ tử lưu lại một cái, cũng không đau lòng, nhưng Sơn Hà cốc đệ tử ném xuống túi trữ vật thực sự chính là nhiều năm tích lũy, tuyệt đối không bỏ được cứ như vậy bỏ qua, vì vậy nàng làm dẫn đầu, cũng cần thiết thay bọn họ đòi lại, nếu không mình làm đệ tử dẫn đầu, sợ rằng uy tín hoàn toàn không có.



Cũng vì vậy, Phong Thanh Vi mặc dù cảm thấy hướng một cái đệ tử bình thường Đoán Chân cốc chịu nhận lỗi, vẫn cắn răng chấp nhận.



- Thứ ba sao...



Phương Hành trầm ngâm.



Phong Thanh Vi khẩn trương hỏi:



- Thứ ba là gì?



Phương Hành bỗng nhiên cười hắc hắc, giảm thấp thanh âm nói:



- Ngươi cởi hết đồ lăn trên mặt đất ba hai vòng ta sẽ trả lại ngươi!



Phong Thanh Vi ngây ra, giờ mới hiểu được Phương Hành dĩ nhiên đang đùa bỡn nàng, nhất thời thẹn quá thành giận, "Ông" một tiếng tế ra phi kiếm, quát lên:



- Ngươi lại dám đùa bỡn ta, ta giết ngươi...



Song phi kiếm mới vừa tế lên, nàng chợt nhớ tới Phương Hành thân thủ kinh khủng, chính mình mặc dù là Linh Động tầng sáu đỉnh phong, cũng không chắc đã là đối thủ, phi kiếm trên không trung cứng đờ, không có thật chém ra.



- Ngươi dám ở trước mặt ta triệu ra phi kiếm?



Cũng vào lúc này, Phương Hành đột nhiên mi tâm dựng lên, hung khí lộ ra.



Phong Thanh Vi trong lòng cảm thấy rùng mình, cảm giác không ổn, lập tức muốn trở lui.



Nhưng trong nháy mắt, Phương Hành đã đánh tới, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, thậm chí nàng ngay cả bình chướng cũng không kịp khởi động, "Ba " một tiếng, trên gương mặt đã bị đánh một chưởng, cả người bị tát bay đi, lỗ tai ông ông tác hưởng, một lát sau, mới nghe rõ Phương Hành thanh âm:



- Nam tử hán đại trượng phu, chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng một vị thúc thúc của ta đã nói, trước mười sáu tuổi tiểu gia còn không coi là nam tử hán, đừng nói đánh ngươi, giết chết ngươi cũng không có một chút áp lực tâm lý, ngươi tốt nhất nghe rõ cho ta, những túi trữ vật này là ta từ trong tay Bách Thú Tông đoạt lại, theo như quy củ các ngươi định ra, sẽ đều thuộc về của ta, cho ngươi cũng được, không cho ngươi cũng được, ngươi ngay cả tư cách đánh rắm cũng không có, chỉ có thể chấp nhận mà thôi!



Sau khi nói xong, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tiếu Kiếm Minh, lạnh lùng nói:



- Nếu không phục, cứ tới mà đoạt!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch