Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 259: Yêu Vương thoát khốn (2)

Chương 259: Yêu Vương thoát khốn (2)




- Linh Vân sư muội, chúng ta liên thủ!



Tiếu Kiếm Minh quát to một tiếng, thân hình nhảy dựng lên, vào giờ khắc này, Hứa Linh Vân cũng phi thân lên, hai người một bạc một đen hai đạo kiếm quang lần lượt thay đổi, đều thi triển Thanh Vân Cửu Kiếm mạnh nhất, kiếm khí cách xích sắt chém vào trên người Yêu Vương.



- Lão phu... Không cam lòng...



Phảng phất mũi châm nhọn đâm vào bong bóng cá, hai đạo kiếm quang đâm xuống, thân thể Yêu Vương lực lượng rót đầy toàn thân bỗng nhiên "Thình thịch" một tiếng nổ tung, đinh tai nhức óc, vô tận thịt vụn tung toé, nồng đậm khói đen từ miệng tế đàn phun ra, chỉ một thoáng, khói đen cuồn cuộn tràn ngập chung quanh tế đàn, tựa như phương viên mười dặm, bỗng nhiên nổi lên quỷ dị đại vụ vậy.



Cũng ngay một khắc này, chín sợi xích sắt đồng thời sáng lên, pháp trận đã kích hoạt một lần nữa.



Chúng đệ tử Thanh Vân Tông đều thở phào nhẹ nhõm, hai mặt nhìn nhau:



- Xảy ra chuyện gì?



- Yêu Vương đã chết rồi sao?



- Hình như là Yêu Vương mưu tính trốn khỏi phong ấn, kết quả thân thể nứt vỡ, thân tử đạo tan...



Trong tiếng nghị luận, không người nào chú ý tới, trong sương mù quỷ dị, một đạo bóng dáng vô cùng đạm, thẳng hướng Phương Hành lướt tới.



Lúc này, Phương Hành x bị một tiếng vang thật lớn hấp dẫn, quay đầu hướng tế đàn nhìn lại.



Bỗng nhiên, hắn cảm giác gương mặt chợt lạnh, tựa hồ có gió mát đập vào mặt, cả người nhất thời ủ rũ ngã ngồi.



- Ha ha ha ha... Yêu quái lông trắng cuối cùng vẫn yếu đi một bậc, bổn tọa cuối cùng đã đi ra ngoài rồi...



Một thanh âm cười to ở bên tai vang lên.



Phương Hành từ từ mở hai mắt ra, thấy mình đang ở một mảng lớn bích ba mênh mông vô tận đại dương, khoanh chân mà ngồi, phía dưới là một cái tế đàn nho nhỏ, cảm giác tế đàn chính là trung tâm đại dương mênh mông, vĩnh hằng bất động.



- Nơi này là... thức hải của ta ư?



Phương Hành rất nhanh ý thức được chính mình ở chỗ nào, nơi này là thức hải hiển hóa, thuộc về một người nhất tư ẩn địa phương, cũng sẽ không bất kỳ quấy rầy, trừ phi tu vi đạt đến Trúc Cơ cảnh, nếu không rất khó tự động tiến vào nơi này. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, bị người tu hành cường đại lấy thần thức hướng dẫn tiến vào, hay là, thần thức gặp phải nguy hiểm, tự động tiến vào.



Ánh mắt của hắn đảo qua, rất nhanh đã hiểu tại sao mình tiến vào trong thức hải.



Thần trí của mình quả thật gặp phải nguy hiểm!



Thức hải vốn là nơi tư mật, nơi này lại tới một vị khách không mời mà đến, một lão giả uy mãnh màu vàng lấp lánh.



Lão giả này thân hình cao lớn, chừng mười trượng, mũi ưng mắt nhỏ, ánh mắt âm chí sắc bén, trên người khoác một áo choàng kim vũ, trống rỗng đứng ở trên thức hải đại dương, cất tiếng cười to, trong tiếng cười, tràn đầy hi vọng khôi phục.



- Ngươi là ai a?



Phương Hành mở miệng, kinh ngạc nhìn lão giả này, trên mặt một chút sợ hãi cũng không có.



- Ha ha ha ha...



Lão giả cất tiếng cười to, trong thanh âm xen lẫn uy áp động thiên lay địa, chấn cho thức hải không gian như có dấu hiệu sụp xuống.



- Bổn tọa là Phi Thiên Đại Bằng Tà Vương, ba trăm hai mươi mốt năm phong khốn, hôm nay liều mạng nổ tung thân thể, cuối cùng đổi được một tia chân linh chạy ra khỏi phong ấn, tiểu quỷ, ngươi rất may mắn, bổn tọa coi trọng nhục thể của ngươi, liền đem thân thể này nhường cho ta thôi! Trước lúc tan biến, ngươi có thể cùng bổn tọa nói một chút tâm nguyện của ngươi, nếu không quá khó, bổn tọa tương lai thuận tay thay ngươi hoàn thành cũng không có gì...



Lão giả lạnh giọng nói, thân hình nghiêng về phía trước, hướng Phương Hành mắt nhìn xuống.



Phương Hành thân thể cùng hắn so sánh, quả thực tựa như một con kiến đối mặt một tòa núi lớn.



Phương Hành trừng mắt nhìn, giờ mới hiểu được Yêu Vương muốn làm gì, trong lòng nhất thời nở nụ cười lạnh.



- Ngươi chính là con chim bị Thanh Vân Tông Thái Thượng trưởng lão của chúng ta phong ấn ư?



Hắn không khách khí hỏi.



Lão giả giận tím mặt, quát lên:



- Nói hươu nói vượn, bổn tọa là Phi Thiên Đại Bằng Tà Vương, chim chóc cái gì? Chỉ bằng Kim Đan cao thủ của tông môn nho nhỏ như Thanh Vân Tông, chính là mười người cùng đến, như thế nào có thể gây tổn thương cho bổn tọa? Nếu không phải con yêu quái lông trắng không biết từ nơi nào nhô ra, lão phu lúc ấy cho dù bị trọng thương, bằng ta cực tốc siêu thoát cửu thiên thập địa, bọn họ cũng không làm khó dễ được ta...



Phương Hành liếc mắt:



- Dù sao cũng bị người ta phong ấn, còn to còi cái gì?



- Oa nha nha... Tức chết ta mất!



Lão giả tức điên cuồng gào thét không dứt:



- Ba trăm năm phong khốn, ngay cả tiểu quỷ như con kiến này cũng dám khinh thị ta ư?



Trong tiếng huýt gió, hắn vung tay lên, hướng Phương Hành bắt xuống, muốn một phát bắt lấy nuốt vào bụng.



Chỉ là đây là thức hải hiển hóa không gian, nơi này chính là bản thể chân linh của Phương Hành, bị hắn nuốt, chân linh của lão giả có thể tước chiếm cưu sào, đem thân thể Phương Hành làm thành của riêng, ở tu hành giới này, có một cái tên, chính là "Đoạt xá".



- Chờ một chút...



Phương Hành bỗng nhiên đưa tay lên, ngăn cản lão giả vồ xuống.



Bộ dáng thoạt nhìn rất bình tĩnh để cho lão giả hơi ngẩn ra, bàn tay vừa chậm.



- Ngươi không sợ lão phu sao?



Phương Hành thở dài, hắc hắc cười, nói:



- Nói thật, ngươi chọn ai không tốt, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn ta?









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch