Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 275: Ngự Linh Ngự Thú Quyết (1)

Chương 275: Ngự Linh Ngự Thú Quyết (1)






Đây vốn là Thanh Điểu trưởng lão âm thầm nhắc nhở Tiểu Man, để cho nàng cẩn thận hỏi thăm, nhưng nàng trực tiếp nói với Phương Hành.



Sau khi Phương Hành phát hiện Thanh Điểu trưởng lão không thật sự cấm túc Tiểu Man, cũng đã đoán được, thấy lão đạo cô này nhọc lòng như vậy, lấy Hứa Linh Vân an nguy làm uy hiếp, lại ám hiệu Tiểu Man tới làm thám tử, trong bụng không khỏi cười lạnh, nói:



- Nàng nếu hỏi, ngươi cứ nói quả thật là có, để cho nàng thưởng ngươi nhiều hơn, đợi ngươi lấy được ban thưởng đủ rồi, ta cho nàng thì có làm sao?



Tiểu Man nghe vậy cười nói:



- Vậy cũng tốt, bất quá thiếu gia ngươi không làm khó dễ sao?



Phương Hành thở dài, vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Man nói:



- Ai bảo nha đầu ngươi ở trong tay người ta chứ? Tạm thời nhịn một chút sao, đợi đến khi ta chém Tiếu Kiếm Minh, sẽ lập tức cao bay xa chạy, đến lúc đó cũng không cần chịu uất ức nữa!



Tiểu Man trong đôi mắt hiện ra thần thái mong đợi, một lát sau, nói:



- Ngươi đến lúc đó nhất định phải mang theo ta nha...



Phương Hành cười ha ha, nói:



- Yên tâm, nhất định mang theo!



Lúc này Tiểu Man mới khẽ gật đầu một cái, mang theo linh dược luyện chế Phá Chướng Đan rời đi, bất quá mới vừa đi không tới một nén hương, lại trở lại, trong tay đang véo tai của một người, người kia vô cùng mập mạp, không sai biệt lắm phải hơn ba trăm cân, cơ hồ như một quả cầu, đạo bào cằng phình, hắn bị Tiểu Man kéo, cũng không dám phản kháng, ôi ôi kêu la không ngừng.



- Thiếu gia, ta mới đi ra, thấy người này ở ngoài cốc lưu luyến không rời, cũng không biết là có chủ ý xấu gì!



Tiểu Man tức giận nói, tên mập này thấy nàng lập tức trốn trốn tránh tránh, nàng nghĩ hắn không phải là người tốt.



Phương Hành vừa thấy đã cười, nói:



- Mập mạp chết bầm, sao ngươi lại tới đây?



Thì ra tên mập này không phải ai khác, chính là đạo nhân mập bốn năm không gặp, Dư Tam Lưỡng.



- Thiếu gia, ngươi biết hắn ư?



Tiểu Man có chút kinh ngạc.



Phương Hành nở nụ cười, nói:



- Dĩ nhiên, đây là Trư sư huynh, bạn tốt của ta!



Tiểu Man vội vàng buông lỏng tay, cung kính vén áo thi lễ, nói:



- Trư thiếu gia, Tiểu Man đã quá đường đột rồi!



Đạo nhân mập sợ hết hồn, chân tay luống cuống, liên tục khoát tay, vừa không dám đụng vào thân thể Tiểu Man, gấp đến độ vò đầu bứt tai, luôn miệng nói:



- Ai nha ai nha, không cần không cần, ta nhận không nổi... Ta họ Dư, không họ Trư... Ngươi... Ngươi chính là thiên kiêu của Tê Hà cốc a, lần trước Thanh Điểu trưởng lão giảng đạo, ta đã thấy ngươi một lần, thế mà hành lễ với ta. Điều này cũng... Điều này cũng quá thất lễ...



Tiểu Man cười hì hì, nói:



- Ngươi là bằng hữu của thiếu gia, ta là nha hoàn của thiếu gia, hành lễ cũng là phải đạo!



Đạo nhân mập lại càng quẫn bách, cầu cứu hướng Phương Hành nhìn tới.



Phương Hành hì hì cười nói:



- Ta ở tông môn chỉ có một cái bằng hữu như vậy, ngươi cũng không cần khách khí nữa, mập mạp chết bầm, ngươi đàng hoàng giải thích, mới vừa rồi núp ở ngoài cốc là làm gì? Nếu không tiểu gia ta đánh ngươi một trận rồi nói tiếp!



Đạo nhân mập thấy Phương Hành cười hì hì trước sau như một tức giận mắng, cuối cùng mới yên tâm, thở dài nói:



- Đây không phải cảm giác ngươi trở thành vị chân truyền thứ ba, có chút... Có chút gì kia chứ sao... Phương sư đệ, ngươi không có tỏ vẻ như chân truyền, thật tốt...



Thì ra là, Phương Hành mới vừa trở về, đạo nhân mập đang bế quan tu luyện, cũng không biết, đợi đến khi hắn xuất quan nghe nói chuyện Phương Hành, Phương Hành cũng đã đi Loạn Hoang sơn rồi, đợi đến khi Phương Hành trở lại, hắn mặc dù có cơ hội tới bái phỏng, Phương Hành đã trở thành Thanh Vân Tông chân truyền thứ ba, thân phận tôn quý, đạo nhân mập có chút thấp thỏm trong lòng, sợ tự rước lấy nhục, không dám tới đây.

Hôm nay cũng vì bị một chuyện ép cho không thể không đến, nhưng trong bụng vẫn có chút lo lắng, ở cốc khẩu lưu luyến nửa ngày, thủy chung không dám vào cốc, đây là bị Tiểu Man nhìn thấy, mới kéotai lôi đi vào.



Thật ra Tiểu Man cũng nhớ hắn, từng tại cửa sơn môn đá Phương Hành một cước, lúc này mới nhận định hắn không phải là người tốt.



- Huynh đệ nhà mình cả, cầm giả bộ cái rắm à, có phải là ngươi có chuyện gì hay không nói mau?



Phương Hành nhìn thấu mập mạp ấp a ấp úng, tựa như có cái gì khó nói, quyết định trực tiếp đặt câu hỏi.



Đạo nhân mập vừa nghe Phương Hành đặt câu hỏi, sắc mặt lại càng trực tiếp đỏ đến tận tại, có chút khó xử nhìn Tiểu Man một cái, Tiểu Man cũng cực kì thông minh, thấy thế liền mỉm cười rời đi, để cho bọn hắn không gian nói chuyện, đạo nhân mập lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đưa đám hướng Phương Hành nói:



- Phương sư đệ, ta tới tìm ngươi cũng không phải đặc biệt vì chuyện này a... Mặc dù đúng là có việc...



Phương Hành trực tiếp ngoắc nói:



- Đi vào nói!



Vừa nói lại hai cái ngoại môn đệ tử trông chừng mình gọi tới đây, ném cho bọn hắn một khối linh thạch, để cho bọn họ đi mua chút ít rượu thịt, hai ngoại môn đệ tử này tự nhiên vui mừng vô cùng, vội vàng chạy đi, quả thực như người hầu vậy, mà đạo nhân mập nhìn thấy Phương Hành vẫn như xưa, trong lòng phóng khoáng, câu nệ diệt hết, đi theo Phương Hành tiến vào lầu các ngồi xuống.



Mà Phương Hành ở bên quan sát, cũng phát hiện, đạo nhân mập hôm nay tu vi đã đạt đến Linh Động tầng bốn sơ giai, lấy tư chất của hắn coi như là không tệ, nhìn dáng vẻ chính mình ban đầu để lại cho hắn chút ít tài nguyên không có uổng phí.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch