Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 280: Tửu Nhục Tăng (2)

Chương 280: Tửu Nhục Tăng (2)




Phương Hành thấy ánh mắt của nó, suy nghĩ một chút, giống như mình theo Bạch Thiên Trượng du lịch thế gian tu hành, cũng từng nghe nói về cái tên này, bất quá không quá quen thuộc, nhưng lúc trước hắn lợi dụng Âm Dương Thần Ma Giám quan sát, biết hòa thượng này không tầm thường, cười hắc hắc, nói:



- Tửu Nhục hòa thượng, ngươi nói thật, ta nướng thịt này như thế nào? Rượu của ta như thế nào?



Tửu Nhục Tăng suy nghĩ một chút, cười nói:



- Thịt không tồi, rượu không tồi!



Phương Hành gật đầu, như tên trộm đưa tay ra, nói:



- Lấy ra đi!



Tửu Nhục Tăng ngẩn ngơ, nói:



- Lấy cái gì?



Phương Hành nói:



- Thù lao chứ gì, ta mời ngươi uống rượu ăn thịt, ngươi lại không cho chút gì ư?



Tửu Nhục Tăng có chút im lặng, nói:



- Là ngươi nói muốn mời bần tăng mà!



Phương Hành trợn mắt nói:



- Ta mời, đó là lễ phép, ngươi ăn, cho ta chút lợi ích, không phải là lễ phép sao?



Tửu Nhục Tăng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ trên người, nói:



- Ngươi nhìn bần tăng xem có giống có tiền không?



Phương Hành cười nói:



- Biết ngươi không có tiền, đại nhân vật như người, trên người bình thường cũng không mang theo tiền, bất quá ta cũng không muốn tiền của ngươi, Phật môn đan dược, công quyết, pháp khí gì gì đó, cái gì cũng được, ta không kén chọn!



Tửu Nhục Tăng nói:



- Làm sao ngươi biết bần tăng là đại nhân vật?



Phương Hành nói:



- Hòa thượng bình thường ai rảnh rỗi không có gì làm đi vào rừng núi hoang vu chứ!



Tửu Nhục Tăng vẫn nói không ra lời, chẹn họng một hồi lâu, mới nói:



- Bần tăng thật sự không có tiền, bình thời cũng không cần đan dược, về phần công quyết pháp khí vân vân, lại càng không cần a, nếu không bần tăng giảng một đoạn kinh cho ngươi được chứ...



Phương Hành ánh mắt sáng lên, nói:



- Trong kinh có công quyết tu luyện sao?



Tửu Nhục Tăng lắc đầu, nói:



- Chính là Kim Cương Kinh bình thường thôi...



Phương Hành thở dài, nói:



- Thôi đi thôi đi, coi như ta gặp xui xẻo, không cần!



Thấy bộ dáng thất vọng của hắn, Tửu Nhục Tăng cũng cảm thấy thú vị, cười nói:



- Vậy ta đi nhé?



Phương Hành khoát tay áo, nói:



- Đi thôi đi thôi!



Vừa nói, vừa ngồi chồm hổm xuống thu dọn đồ đạc, thì thầm trong miệng:



- Còn tưởng rằng trong lúc vô tình gặp phải một đại nhân vật, mời hắn ăn thịt uống rượu, cũng phải nhận được chút chỗ tốt chứ, Tứ thúc thúc kể kỳ ngộ trong chuyện xưa chính là như vậy, không ngờ đụng phải hòa thượng hẹp hòi như vậy... Ta cũng không phải là hòa thượng, nghe kinh làm cái quỷ gì?



Tửu Nhục Tăng cảm thấy có chút lúng túng, do dự một chút, nói:



- Nếu không coi như bần tăng thiếu nợ ngươi, lần sau trả cho ngươi?



Phương Hành nói:



- Lần sau trả có tính lãi không?



Tửu Nhục Tăng ngẩn ra, cười khổ nói:



- Có tính sao...



Phương Hành ánh mắt sáng lên, lập tức đứng lên hành lễ, cười nói:



- Cảm ơn đại sư!



Tửu Nhục Tăng im lặng, nghĩ thầm hắn trở mặt cũng quá nhanh đi?



Còn không nói chuyện, Phương Hành trực tiếp lấy ra một khối ngọc phù, nói:



- Hay là ngươi ký cái khế ước nhé?



Tửu Nhục Tăng thần sắc cứng ngắc, trực tiếp không nói, xoay người rời đi, "Sưu sưu" mấy tiếng, xông vào trong rừng, đã không thấy bóng dáng.



Phương Hành cùng Kim Ô đều ngây người.



Hòa thượng này trốn đúng là không câu chấp.



Qua một hồi lâu, Phương Hành mới giận dữ nói:



- Hòa thượng này thật vô lương tâm, ăn uống no đủ rồi lập tức trốn đi!



Kim Ô trợn mắt, nói:



- Gặp phải người như ngươi, ai dám ở lại chứ!



Phương Hành nói:



- Không phải là ngươi nháy mắt bảo ta làm thế sao?



Kim Ô thở dài một tiếng, nói:



- Kiếm chỗ tốt mà làm như ngươi sao? Ngươi phải biểu hiện cung kính, làm bộ như không biết hắn là đại nhân vật, còn phải đem hắn hầu hạ giống như ông nội, sau đó lại hữu ý vô ý biểu hiện ra chính mình đang bị người khác ức hiếp, nhân sinh lâm vào vực sâu, như vậy không chừng hắn động lòng trắc ẩn, sẽ thưởng cho ngươi chút chỗ tốt...



Phương Hành im lặng, một lát sau, nói:



- Như vậy quá vô sỉ rồi!



Kim Ô nói:



- Ngươi trực tiếp đòi thì không vô sỉ ư!



Phương Hành khinh thường nói:



- Làm người thẳng thắn chút ít không tốt hay sao?



Kim Ô nói:



- Thẳng thắn chứ không phải là vô sỉ như vậy!



Một người một quạ cằn nhằn lẫn nhau, cảm thán mất đi một phần cơ duyên, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, bất quá hòa thượng dù sao đã sợ quá chạy rồi, dù có đuổi theo cũng đuổi không kịp, đành thôi, thu thập một chút đồ vật, chuẩn bị trở về Tiềm Long cốc, bất quá mới vừa bay đến không trung, lại bỗng nhiên cảm giác được núi rừng đông phương bắc hướng, một đạo linh khí bức người đánh tới, cực kỳ kinh người.



Bọn họ lấy làm kinh hãi, đồng thời quay đầu hướng hướng kia nhìn lại, lại thấy trên bầu trời phía đông bắc, một đạo ánh sáng năm màu tật tốc bay tới, từ trên sơn cốc xẹt qua, ánh sáng bay cực nhanh, thời điểm ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng dáng, chum sáng đã bay đến bầu trời phía trên Thanh Vân Tông, hóa thành một đạo phù triện dài hơn trượng, lơ lửng ở trên Thanh Vân chủ phong, quang hoa mãnh liệt.



- Sưu sưu sưu...



Thanh Vân Tông Trúc Cơ kỳ tu sĩ tất cả đều rời khỏi động phủ của mình, đi tới trên Thanh Vân Tông, quan sát đạo phù này.



- Không cần kinh hoảng, là tín phù của Phù Diêu Cung, khách quý sắp đến, chư vị trưởng lão, chuẩn bị nghênh đón sao!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch