Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 295: Bởi vì, ta không có tiền! (1)

Chương 295: Bởi vì, ta không có tiền! (1)






Thật là tiền nhiều đem ra đốt!



Thanh Vân Tông đệ tử đối với cách làm của Phương Hành có một cái cái nhìn duy nhất là như thế! Trong chiến đấu tự nhiên cần pháp khí, cũng cần phù triện, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy ai dùng loại phương pháp này mà sử dụng phù triện cùng pháp khí, pháp khí có thể sử dụng nhiều lần thì không nói đến, nhưng có rất nhiều phù triện cùng pháp khí là vật phẩm tiêu hao a, sử dụng bừa bãi như thế chẳng khác nào ném bỏ.



Thật là gặp qua lãng phí, nhưng chưa từng thấy lãng phí như vậy!



Càng thống khổ chính là, rất nhiều Thanh Vân Tông đệ tử đã phát hiện, những thứ Phương Hành ném ra, từng là của mình...



Khó trách tiểu vương bát đản này không đau lòng a, chút ít đồ kia, đều là đoạt được từ người khác.



Vô luận kết quả của trận chiến này như thế nào, danh tiếng đệ nhất bại gia tử Thanh Vân Tông của Phương Hành đã cực kỳ vững chắc.



- Rầm rầm rầm...



Hoa Oán Nghiệp quanh mình đầy khói, linh quang tung tóe, chớp lửa trận trận...



Từng đạo khí lưu rối loạn kéo dài ước chừng thời gian nửa nén hương, mới từ từ tan đi, thân hình Hoa Oán Nghiệp mới dần lộ ra ngoài.



- Thật đáng thương a...



Lúc này Hoa Oán Nghiệp, còn cố gắng đứng, chỉ là cả người đã hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, trên người bị hao tổn nhiều chỗ, áo khét lẹt, một thân đen nhánh, ánh mắt mê ly, thân thể co quắp, trong miệng thỉnh thoảng chảy ra máu đen.



Kiếm của hắn còn ở trong tay, chẳng qua đã không thể xưng là kiếm nữa rồi.



Thân kiếm đã cong vẹo, mũi kiếm toác ra bảy tám khuyết khẩu, trông như một cái cưa.



Hoa Oán Nghiệp lấy kiếm đạo tu vi thôi động kiếm này, đón đỡ vô số công kích, bảo vệ mạng của mình, nhưng cũng hủy diệt thanh kiếm này rồi.



- Còn chưa chết ư?



Phương Hành thò đầu, hướng Hoa Oán Nghiệp đánh giá một chút, trong lòng cũng ám thầm bội phục.



Nhiều pháp khí cùng phù triện như vậy, uy lực lớn đến ngay cả chính hắn cũng thấy sợ hãi trong lòng, tên khốn kiếp này vẫn còn chống đỡ được sao?



Qua một lúc lâu, Hoa Oán Nghiệp không nhúc nhích mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Hành.



- Ngươi biết... tại sao ta bán mạng cho Tiếu thị sao?



Hoa Oán Nghiệp không xuất thủ, hắn tựa như tùy thời cũng sẽ bất tỉnh, chỉ là một sợi tín niệm chống đỡ để hắn nói ra những lời này.



Phương Hành cũng có chút ngạc nhiên, nói:



- Tại sao?



Hoa Oán Nghiệp ánh mắt bỗng nhiên trở nên có chút điên cuồng, có chút kinh khủng, cũng có chút bi thương.



- Bởi vì... Ta không có tiền...



Nói ra mấy chữ này, ánh mắt Hoa Oán Nghiệp dường như có chút ướt át, mang theo bi thương không nói thành lời.



Sau khi nói xong, hắn ngửa mặt lên trời nằm vật xuống, ngất đi.



Cho đến khi bất tỉnh, thần sắc trên mặt hắn cũng vô cùng bi thương.



Không người nào có thể hình dung tâm tình của hắn lúc này, một vạn con lạc đà chạy qua cũng không thể nào hình dung được một phần trong đó.

Bởi vì không có tiền cho nên chỉ có thể làm con cờ cho người khác.



Nhưng mà kết quả cuối cùng, lại thua ở trong tay một người vô cùng có tiền...



So với chuyện thua ở trong tay Phương Hành, hắn thậm chí cảm giác hận vì sự lãng phí của Phương Hành...



Đó đều là tiền a, tiểu quỷ này lại đem tiêu xài như vậy!



- Không có tiền không phải lý do a, tiểu gia lúc mới vừa vào Thanh Vân Tông cũng không có tiền!



Phương Hành tới đây nhìn hắn một cái, thấy hắn quả thật ngất đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, cười nói.



Chẳng qua lúc này Hoa Oán Nghiệp đã không nghe được nữa, nếu không có lẽ sẽ thỉnh giáo Phương Hành phương pháp kiếm tiền một chút.



Giờ khắc này, dưới đài vắng lặng không tiếng động.



Thanh Vân Tông hai vị cao thủ, cuối cùng kết thúc trong cục diện tức cười này.



Hoa Oán Nghiệp là một cao thủ, ngay cả Phương Hành cũng không nắm chắc ở dưới tình huống không sử dụng Thập Vạn Bát Thiên Kiếm mà thắng hắn.



Nhưng hắn cũng là một người thật đáng buồn, hắn không có tiền.



Cho nên hắn thua.



Bị Phương Hành dùng tiền đánh cho thua.



Dưới đài sắc mặt Tiếu Sơn Hà đã khó coi đến mức sắp chảy thành nước.



Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới kết quả này, tân tân khổ khổ an bài Hoa Oán Nghiệp tới khiêu chiến Phương Hành, kết quả lại là...



Ngay cả hắn cũng không khỏi không cảm thán, tiểu quỷ này thật sự là không ra bài theo lẽ thường a!



Lấy ánh mắt của hắn mà nói, tiểu quỷ này tiêu hao hết phù triện cùng pháp khí ở trận chiến này, chỉ từ giá trị mà nói, trừ phi hắn có thể cướp được Trúc Cơ Đan, nếu không vô luận bắt được phần thưởng gì, cũng không đủ để đền bù tổn thất...



Đem Hoa Oán Nghiệp ném ra khỏi tiểu thiên thai, Phương Hành chính mình không vội mà đi ra ngoài, đặt mông ngồi xuống, bắt đầu chọn lựa pháp khí còn có thể thu về cùng với phù triện chưa kịp kích phát uy lực, bộ dáng rất thật tình, ở một đống rách nát lựa chọn nhặt nhặt, trên thực tế hắn cũng đau lòng, trong nhà cường đạo cũng không phải lương thực dư thừa a, có thể thu về thì phải thu về, trực tiếp ném đi đó là bại gia tử.



- Còn không mau đi ra ngoài!



Phía ngoài Hoàng trưởng lão chủ trì luyện tập võ nghệ thúc giục.



Phương Hành trợn mắt:



- Ngươi đền cho ta a?



Hoàng trưởng lão im lặng:



- Ngươi lấy ra hết đi, đi ra bên ngoài mà chọn!



Phương Hành nói:



- Đợi thêm chút nữa, sắp chọn xong.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch