Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 398: Đoạt hay không đoạt?

Chương 398: Đoạt hay không đoạt?







Vương thất Sở Vực, thật ra cũng là một môn phái tu chân khổng lồ, nắm giữ công pháp cường đại và tư nguyên phong phú, mà Sở Hoàng Thái tử, đương nhiên là người thanh danh vang nhất thế hệ này trong Sở Vương thất, cũng từng ở Linh Động bộc lộ tài năng, chẳng qua sau khi Trúc Cơ liền tu tâm dưỡng tính, rất ít xuất đầu lộ diện, đây cũng là tác phong trước sau như một của người tu hành



Nếu nói đến tên của hắn, so với Tiêu thị nhất tộc Tiêu Tuyết thì càng thêm vang dội.



Bởi vì hắn chẳng những ở Linh Động cảnh uy danh bức người, còn là Trúc Cơ màu vàng, được khen là có hoàng uy, chính là người tương lai nhất định sẽ trở thành Sở Vương.



Người như vậy, làm sao cũng sẽ xuất hiện ở nơi này?



Mạc Da trưởng lão đã kinh hãi, bay vút lên giữa không trung, rất xa nhìn qua, sắc mặt của Ứng Xảo Xảo cũng có chút kinh nghi bất định.



Nàng ở Bách Thú Tông, thậm chí là trong hàng đệ tử bình thường của Băng Âm Cung, cũng coi là thiên kiêu, nhưng ở dưới tình huống tập trung tất cả thiên kiêu của Sở Vực, thì lại có chút thua kém mọi người, nếu đặt nàng ở trước mặt Tiêu Tuyết và Sở Hoàng Thái tử kết thành Trúc Cơ màu vàng, căn bản là tự ti mặc cảm, không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói.



- Hắc hắc...



Thời điểm Ứng Xảo Xảo kinh hoàng bất định, Phương Hành ở bên cạnh lại hắc hắc nở nụ cười.



Ứng Xảo Xảo kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:



- Ngươi cười cái gì?



Phương Hành chỉ vào hai tu sĩ màu lam trong kim vân từ từ bay trước bảo liễn màu vàng, hai mắt sáng lên, bộ dạng hưng phấn nói:



- Ngươi nhìn ngươi nhìn, thái giám a. Đã sớm nghe nói Vương thất có thái giám, rốt cục nhìn thấy...



Ứng Xảo Xảo cảm giác có chút im lặng, thấp giọng nói:



- Cẩn thận một chút, đừng để người ta nghe được!



Bảo liễn tới gần, mấy đạo nhân mã ngăn ở trước cửa cốc, đã sớm lặng lẽ lái pháp khí của mình đi, nhượng ra một mảnh đất trống, mà ở trước ngọc liễn màu vàng của Sở Hoàng Thái tử thì có trưởng lão chấp sự Trúc Cơ cảnh của Băng Âm Cung dẫn đường, bay đến trước Hàn Phách Cốc, nhìn mọi người hắng giọng nói:



- Thái Thượng trưởng lão có lệnh, mọi người đều vào cốc, ba ngày sau lại đến bái sư!



Dứt lời đánh ra một đạo linh quang, cấm chế ngăn ở trước sơn cốc hóa thành tia sáng, tản ra mọi nơi.



Sau đó ầm vang, ngọc liễn trực tiếp tiến vào Hàn Phách Cốc, nhưng lúc này, lôi quang màu tím lấp lóe, một chiếc pháp thuyền đoạt ở trước bảo liễn, thứ nhất tiến vào sơn cốc.



- Lại dám tranh đường của Sở Hoàng Thái tử?



Mọi người đều có chút kinh ngạc, không biết người nào to gan lớn mật, dám tranh đường với Sở Hoàng Thái tử là ai.



Định thần nhìn lại, trong lòng chợt hiểu ra, lại là pháp thuyền của Tiêu thị Tiêu Tuyết.



Thấy pháp thuyền của Tiêu Tuyết giành trước vào cốc, hai công công áo lam ở trước bảo liễn của Sở Hoàng Thái tử muốn quát mắng, bất quá bên trong tựa hồ truyền ra thanh âm, hai công công áo lam xoay người thi lễ, không để ý đến Tiêu Tuyết, chậm rãi lái bảo liễn bay vào Hàn Phách Cốc, đợi hoàn toàn tiến vào, người phía sau mới từ từ đuổi theo.



Hàn Phách Cốc, chỉ có mười mấy gian tiểu lâu, mà người bái sư thì chừng hơn hai mươi, mỗi người còn mang theo nhân mã tùy tùng, nói cách khác, không sai biệt lắm mỗi một đội sẽ lấp đầy cả tiểu lâu, kể từ đó nhất định sẽ có một nửa số người tìm không được tiểu lâu ở lại, có một chút thế lực tự nghĩ yếu kém, đoạt không lại người khác, liền ngừng lại.



Lúc đầu Bách Thú Tông đứng ở phía sau, tiến vào cửa cốc, tiểu lâu không sai biệt lắm đã bị đoạt hết rồi, trên mặt tuyết có mười mấy chiếc pháp thuyền ngừng lại, đang có mấy người thương nghị, có nên ở trong pháp khí nghỉ vài đêm không.



- Làm sao dừng lại rồi, đi vào trong thôi...



Phương Hành đang gục ở mép thuyền đánh giá tuyết cốc, nghe sau lưng có tiếng âm hưởng, biết là Ứng Xảo Xảo, mở miệng hỏi.



Ứng Xảo Xảo nói:



- Mạc Da trưởng lão nói, tiểu lâu đã bị đoạt hết rồi, chúng ta chỉ có thể ở trong pháp khí qua đêm!



Phương Hành im lặng xoay người lại, nói:



- Không nói đùa chớ, đoạt một cái không phải xong sao?



Ứng Xảo Xảo ngẩn ngơ nói:



- Như vậy không tốt đâu? Mạc Da trưởng lão nói, người khác đều cười Bột Hải quốc chúng ta là man di, cả ngày giao thiệp với yêu thú, cho nên chúng ta phải nhìn thứ tự trước sau, nếu vào cốc muộn, như vậy ở trên đất trống nghỉ ngơi một đêm cũng không có gì, lưu lại cho người khác một ấn tượng tốt, đối với ta sau này cũng tốt!



Phương Hành nghe vậy cười lạnh một tiếng, chỉ hận ban đầu sao mình không tát chết lão đầu kia.



Ứng Xảo Xảo thấy phản ứng như vậy, có chút kinh ngạc nói:



- Như vậy không đúng sao? Ta cảm thấy Mạc Da trưởng lão nói rất có lý!



- Có lý cái rắm!



Phương Hành cười lạnh:



- Nếu ngươi muốn thành công bái sư, thì đừng nghe lão nhân kia nói hươu nói vượn! Cái gì thứ tự đến trước sau? Mới vừa rồi Tiêu gia và Thái tử gì gì kia tới trễ nhất, lại vào cốc sớm nhất, sao không nói thứ tự trước sau?



Ứng Xảo Xảo sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại nhìn trong khoang thuyền, sợ lời của Phương Hành bị Mạc Da trưởng lão nghe được.



Nàng lại không biết, mặc dù Phương Hành và Mạc Da trưởng lão cùng là Trúc Cơ tầng một, nhưng một người là đạo cơ màu xanh, một người là đạo cơ màu tím, dù đạo cơ màu tím của Phương Hành bị Sát Linh ô nhiễm, uy lực giảm lớn, nhưng thần thức của Phương Hành vẫn gấp ba Mạc Da trưởng lão, chỉ cần Phương Hành không muốn để cho hắn nghe, Mạc Da trưởng lão cố ý quét thần thức tới, cũng không nghe được một lời.



- Bọn họ... Bọn họ là đại nhân vật, chúng ta làm sao có thể so sánh với bọn họ?



Ở trên đường tới Băng Âm Cung, Ứng Xảo Xảo và Phương Hành tiếp xúc mấy lần, cũng không biết có phải nàng nhận định Phương Hành là một "trung bộc", hay trong đoạn thời gian này, nội tâm nàng thật sự cô đơn, nói tóm lại, Phương Hành tác phong hung ác, cho nàng một chút tín nhiệm mà trước kia không có, nên không có hoàn toàn bỏ qua lời của Phương Hành.



Mặc dù từ trong nội tâm nàng, không cảm giác mình có tư cách so sánh với Tiêu Tuyết và Sở Hoàng Thái tử, nhưng vẫn theo bản năng hỏi.



Phương Hành không đáp, hỏi ngược lại:



- Ngươi cho rằng Băng Âm Cung khó coi như vậy, thật không có chỗ cho nhiều người như vậy sao?



Ứng Xảo Xảo ngẩn ngơ, không trả lời ngay.



Phương Hành lại nói:



- Hơn nữa, nếu có nhiều người đến trước như vậy, tại sao Băng Âm Cung không cho người tới trước vào, phải chờ người tới đông đủ mới mở cửa cốc? Tại sao sơn cốc chuẩn bị đãi khách, hết lần này tới lần khác chỉ xây vài phòng? Hừ hừ, ngươi đừng quên, Huyền Băng Lệnh là Băng Âm Cung phát ra, ta nghĩ Băng Âm Cung nhất định hiểu rõ sẽ có bao nhiêu người bái sư, nhưng ngay cả chỗ nghỉ chân cũng không có chuẩn bị đầy đủ, đây là đạo đãi khách của một đại tông môn sao?



Liên tiếp đặt vấn đề, làm cho sắc mặt của Ứng Xảo Xảo biến hóa.



Nàng mang danh thiên kiêu, tự nhiên không phải ngu ngốc, được Phương Hành nhắc nhở, thì đã hiểu cái gì.



Nói trở lại, nếu thật tới mức này cũng không rõ, Phương Hành sẽ không trông cậy vào nàng, sẽ nghĩ biện pháp khác lẻn vào Băng Âm Cung.



Xoay người đi thương nghị với Mạc Da trưởng lão, đi vài bước lại xoay người kéo tay Phương Hành, cùng nhau đi vào khoang thuyền, thấy Mạc Da trưởng lão, Ứng Xảo Xảo mồm miệng lanh lợi lặp lại một lần, Mạc Da trưởng lão nghe xong sắc mặt biến hóa, trầm ngâm nói:



- Ngươi cảm thấy, đây có thể là Băng Âm Cung khảo nghiệm, người không vào lâu, sẽ không có tư cách bái sư?



Ứng Xảo Xảo nhìn Phương Hành một cái, gật đầu nói:



- Quả thật có khả năng này!



Mạc Da trưởng lão trầm ngâm, hắn được Tông chủ ra lệnh, tới đưa Ứng Xảo Xảo bái sư, thành công bái sư thì thôi, nếu thật bởi vì mình nhất thời tính sai, khiến cho Ứng Xảo Xảo mất đi tư cách bái sư, mình sẽ bị tội lớn, vì vậy trong bụng không dám khinh thường, thật tình suy nghĩ, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.



Sau một lúc lâu, trên mặt hắn tựa như có chút khó xử, chần chờ nói:



- Thật phải đoạt?



Phương Hành vừa thấy, liền biết hắn lo lắng cái gì.



Mặc dù Mạc Da trưởng lão cũng là Trúc Cơ, nhưng ở trong các hộ đạo giả, thực không coi vào đâu, chắc là lão đầu này lo lắng mình đoạt không nổi người khác, ngược lại tự rước lấy nhục, liền cười hắc hắc nói:



- Trưởng lão, ta xem Bách Thú Tông chúng ta cũng không phải tông môn nhỏ nhất, có mấy tông môn còn nhỏ hơn chúng ta, chỉ là vào cốc sớm, cướp được tiểu lâu mà thôi!



Mạc Da trưởng lão hơi ngẩn ra, hiểu rõ chuyện này.



Bách Thú Tông ở trong tất cả tông môn thế gia tới bái sư, quả thật chưa tính là yếu nhất, ít nhất cũng có thể xếp trung lưu, hắn chính là Trúc Cơ sơ kỳ, cùng Bách Lý quốc Mạc gia tự nhiên không cách nào so sánh được, người ta phái hộ đạo giả là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng tông môn yếu hơn Bách Thú Tông cũng có, thậm chí có mấy tông môn phái hộ đạo giả, chỉ có Linh Động tầng chín.



Ngẫng đầu thì chẳng bằng ai, nhưng cúi đầu thì chẳng ai bằng mình, lợi hại đoạt không được, nhưng yếu vẫn có thể đoạt.



Trong lòng Mạc Da trưởng lão có so đo, nhưng còn có chút nghi ngờ, trầm ngâm nói:



- Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Băng Âm Cung, tuy chúng ta tới bái sư, nhưng coi như là khách, nếu Băng Âm Cung thật có ý tứ khảo nghiệm thì thôi, nếu không có, chúng ta ở trên địa bàn của người ta động thủ đoạt, xem như thất lễ rồi, vạn nhất Băng Âm Cung trách tội xuống...



Phương Hành cười hắc hắc nói:



- Không có chuyện gì, nếu lầm, thì đẩy hết thảy trách nhiệm lên đầu ngươi, nói ngươi tự chủ trương!










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch