Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 80: Không lộ sơ hở (2)

Chương 80: Không lộ sơ hở (2)
mặt với ba vị trưởng lão, Phương Hành đem câu chuyện của một cái "mồi nhử" không biết chuyện nhưng may mắn vô cùng nói đầy đủ sắc thái.



Ở trong miệng hắn, Hậu Thanh bốn người bởi vì một con mãng xà lớn đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch ban đầu.



Vì bảo vệ mồi nhử, đành phải chém giết con mãng xà lớn kia, chẳng qua là không ngờ tới, máu mãng xà lại dẫn tới mãng khô cáp đi ra ngoài kiếm ăn, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành cùng mãng khô cáp giao chiến, sau khi Triệu Trực cùng Tiền Thông hai người bị giết, Hậu Thanh để lại Liễu Tam một mình chống đỡ, chính mình chạy trốn, kết quả mãng khô cáp lại bỗng nhiên xông về phía Hậu Thanh đem Hậu Thanh giết chết, sau đó, Liễu Tam cũng gục trên mặt đất bất động...





Mà chính mình, bởi vì quá sợ hãi núp phía sau đại thụ, ngược lại tránh thoát kiếp nạn này.



Cả quá trình, hắn chính là một cái mồi nhử không hiểu chuyện, nào ngờ quá mức may mắn mới sống đến hiện tại.



Đang nói đến Hậu Thanh đám người chém giết mãng xà, kết quả đưa tới mãng khô cáp, trưởng lão râu ngắn kia khe khẽ gật đầu, nói:



- Mãng khô cáp thích săn mồi ban đêm, Hậu Thanh mấy người chém giết yêu mãng, tất nhiên sẽ làm cho yêu cáp ngửi mùi mà đến...



Mà nói về Hậu Thanh lưu lại Liễu Tam, chính mình chạy trốn, trưởng lão uy nghiêm kia bỗng nhiên chen lời:



- Ngươi nói Hậu Thanh để cho Liễu Tam một mình chống đỡ, chính mình chạy trốn, Liễu Tam cũng đồng ý ư?



Ngụ ý, hiển nhiên có chút không tin.



Phương Hành cố ý ngơ ngác nói:



- Đúng vậy, Liễu Tam sư huynh còn lớn tiếng hô, để cho Hậu Thanh sư huynh nhanh chóng chạy trốn, bất quá Hậu Thanh sư huynh vừa trốn, Liễu Tam sư huynh lập tức nằm lăn trên đất, cũng không nhúc nhích, kết quả cũng không biết tại sao, yêu cáp ngược lại đuổi giết Hậu Thanh sư huynh rồi, đối với Liễu Tam sư huynh gục trên mặt đất cũng không thèm nhìn tới, trưởng lão, ta đến hiện tại cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra...



Trưởng lão uy nghiêm nghiêm mặt nói:



- Chuyện này quả thật có chút kỳ quái, ngươi có nói dối hay không?



Phương Hành sợ hết hồn, vội vàng khoát tay nói:



- Đệ tử thề, tuyệt đối không nói láo...



Mà trưởng lão râu ngắn kia cười cười, chen miệng nói:



- Thích sư huynh không cần phải lo lắng, đại khái ngươi không rõ tập tính của mãng khô cáp rồi, con yêu này bản tính có thiếu, có thể thấy những thứ động, nhưng không nhìn thấy thứ gì tĩnh, Hậu Thanh nhìn như gian xảo, chính mình chạy trốn, trên thực tế lại là trúng kế của Liễu Tam, lúc hắn quyết định trốn đi, cũng đã trở thành con mồi cho yêu cáp...



Trưởng lão uy nghiêm ngẩn ra, liền gật đầu, lại nói:



- Vậy sau đó thì sao? Yêu cáp chết như thế nào?



Phương Hành nói:



- Liễu Tam sư huynh lúc ấy gục trên mặt đất bất động, yêu cáp ăn Hậu Thanh sư huynh mới vòng trở lại, trong miệng phát lên một trận quái phong, đem thi thể Triệu Trực sư huynh cùng Tiền Thông sư huynh cũng hút vào trong miệng, Liễu Tam sư huynh còn sống, cũng bị hút vào rồi, bất quá đệ tử thấy thời điểm hắn bị hút vào, giống như tế ra một thanh phi kiếm...



Phương Hành trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:



- Đệ tử cũng không biết chuyện gì xảy ra, yêu cáp nuốt Liễu Tam sư huynh rồi, đột nhiên nổi điên, đi loạn khắp nơi, đem gốc đại thụ đệ tử ẩn thân cũng hất đổ, đệ tử thấy trong miệng hắn có ngân quang xuất hiện, cho là yêu thú muốn thi triển tà pháp gì, sợ quá lập tức bỏ chạy, cũng may yêu cáp cũng không đuổi theo, đệ tử chạy được hơn mười trượng, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện yêu cáp đã bất động, bất quá đệ tử cũng không dám trở về ngó nhìn, cứ thế mà chạy...



Thanh sam trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, nói:



- Liễu Tam người này quả nhiên bất phàm, chắc là yêu cáp coi hắn là tử thi hút vào trong bụng, hắn tế ra phi kiếm, cắt nát tạng phủ yêu cáp, lúc này mới lấy tánh mạng yêu cáp, Phương Hành, sau khi ngươi trốn đi, có trở về tra xét hay không? Liễu Tam mặc dù bị hút vào trong bụng yêu cáp, nhưng nếu hắn kịp thời giết chết yêu cáp, vẫn còn có hi vọng sống sót...



Phương Hành vẻ mặt tựa như sắp khóc, thần sắc như đưa đám nói:



- Đệ tử... nhát gan, qua một ngày thời gian, mới dám trở về, khi đó, lại phát hiện thi thể yêu cáp đã bị yêu thú ăn không sai biệt lắm, đệ tử... đệ tử thậm chí còn ở trong bụng nó, thấy được thi thể của Hậu Thanh sư huynh bọn hắn... Thật là... Thật là thật thê thảm a, đệ tử lúc ấy... sợ quá...



Mấy vị trưởng lão thở dài một tiếng, liếc nhau một cái, đều đã tin lời của Phương Hành.



Lời nói này, trong thật có giả, trong giả giấu thật, chân tướng cũng ở bên trong, mấy vị trưởng lão cũng không tìm ra sơ suất gì.



Một điểm nữa chính là, bọn họ đều là người từng trải, đối với những chuyện xấu xa giữa các đệ tử cũng hiểu rõ ràng, trên thực tế, Phương Hành trong lời nói chính là xuất hiện một chút sơ hở, bọn họ cũng lười truy cứu, chỉ cần có lời giải thích là tốt rồi.



- Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng không ích gì, người tu hành chết ở trên đường chém yêu, cũng coi như chết có ý nghĩa, không cần lo lắng...



Lão giả áo xanh thở dài, hướng Phương Hành trầm giọng quát hỏi:



- Vậy yêu đan của mãng khô cáp đâu? Ngươi có thu hồi hay không?









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch