Bay ngược rơi xuống đất, Khương Luân Lợi xoay người bò lên, nhìn thấy nắm đấm rực lửa khổng lồ đập đến, sắc mặt hắn đông lại, bỗng nhiên đạp lên mặt đất.
Mặt đất lắc lư, sau đó vỡ ra một khe nứt dài đến hơn mười mét, có nham tương toát ra, hóa thành một người khổng lồ bằng nham thạch cao tới bảy tám mét, duỗi bàn tay nham tương chụp lấy hỏa diễm cự quyền.
Phốc!
Nham tương cự thủ nắm hỏa diễm cự quyền trong tay, đột nhiên bóp, hỏa diễm cự quyền tán loạn, từng đốm lửa như pháo hoa văng tứ phía.
Mà nham tương cự thủ mặc dù cũng bị tổn thương, nhưng có dung nham ở mặt đất bổ sung nên rất nhanh đã khôi phục lại.
Dung Nham Cự Nhân, đây là năng lực thứ ba của hắn, có thể triệu hồi ra Dung Nham Cự Nhân có lực công kích cường đại.
Nhờ có loại năng lực này, lực công kích của hắn thậm chí đủ để đạt tới Tam giai Giác Tỉnh giả đỉnh phong, đã từng có Tam giai đỉnh phong thua trong tay loại năng lực này của hắn.
"Tiểu Lợi Lợi rốt cuộc chịu nghiêm túc xuất thủ!"
Khán đài sân vận động, Thạch Câu Lăng với mấy người trẻ tuổi của khu căn cứ Song Phong ở cùng một chỗ, bên trong những người tuổi trẻ này, cầm đầu là một nữ tử.
Cô gái trẻ tuổi có một gương mặt trái xoan, tóc có chút gợn sóng, người mặc áo da màu đỏ và quần bó, dung mạo mặc dù không bằng Phàn Huyên hay Yến Tuyết, nhưng lại thắng ở dáng người bốc lửa gợi cảm.
Nghe nàng gọi Khương Luân Lợi là Tiểu Lợi Lợi, khóe miệng người chung quanh bỗng dưng co quắp lại, cũng chỉ có vị này dám xưng hô như vậy với cái tên cường thế Khương Luân Lợi rồi.
Có thể áp chế gắt gao Khương Luân Lợi cường thế, cô gái trẻ tuổi này tự nhiên cũng không phải dạng vừa đâu, cô ấy tên là Nhạn Hồng, ở trong bọn hắn là vị Tứ giai Giác Tỉnh giả duy nhất.
Đông, đông, đông!
Mặt đất đang chấn động, Dung Nham Cự Nhân cất bước tiến lên, một bước mấy mét, mặc dù nhìn như động tác chậm chạp, nhưng tốc độ cũng không thua chạy bộ tiến về phía Phương Bình.
Mặt đất lưu lại một đường dấu chân dung nham, to lớn cánh tay nham tương, mang theo nhiệt độ cực kì cao, từng giọt dung nham tích tích tích rơi, đập về hướng Phương Bình.
Sưu!
Phương Bình vận dụng Thuấn Thân thuật lách mình lui lại tránh né.
Bành ——
Mặt đất rung mạnh, vị trí của hắn vừa rồi, ở dưới nham tương cự thủ, xuất hiện một cái cự chưởng cháy đen, còn có không ít dung nham màu đỏ máu lưu lại.
Phần phật ——
Một đạo thô to hỏa diễm ngưng tụ ở trong tay Phương Bình, đánh úp về phía Dung Nham Cự Nhân.
Oanh!
Hỏa diễm bị Dung Nham Cự Nhân dùng một quyền đánh cho nổ vụn, hỏa diễm vẩy ra, chung quanh mặt đất tựa như là bị đạn pháo oanh tạc cháy đen một mảnh.
"Tam giai đỉnh phong!"
Sắc mặt Phương Bình nghiêm lại.
Cảnh giới của Khương Luân Lợi cho dù không đến Tam giai đỉnh phong, thì cũng là cái loại cực kỳ gần tới kia.
Lại thêm năng lực "Dung Nham Cự Nhân" rất có thể là loại thượng đẳng, khiến uy lực đủ để đạt tới Tam giai Giác Tỉnh giả đỉnh phong, thậm chí là có chỗ vượt qua.
Đông, đông, đông!
Dung Nham Cự Nhân tiếp tục đuổi tới hướng Phương Bình, cự chưởng mang theo dung nham tuôn trào vỗ xuống.
Ken két ——
Đại lượng khí lạnh từ quanh thân Phương Bình lan tràn ra, số lượng lớn hàn khí đóng thành băng sơn trước người Phương Bình, đón lấy cự chưởng của Dung Nham Cự Nhân vỗ xuống.
Xoẹt ——
Hàn băng cùng nham tương cự thủ, hai loại lực lượng hoàn toàn tương phản đụng vào nhau.
Hàn băng bị hòa tan, hóa thành nước thậm chí hóa thành hơi nước, mà Dung Nham Cự Nhân nham tương cự thủ cũng ở đây mất đi nhiệt độ, đông lại rồi vỡ nát.
Cuối cùng, băng sơn tan rã, mà Dung Nham Cự Nhân thì là đã mất đi tay phải.
Đây là kết quả khi lực lượng ngang nhau va chạm!
Năng lực của Hie Hie no Mi, uy lực so với năng lực Mera Mera no Mi càng mạnh một bậc, cho dù là đối mặt Dung Nham Cự Nhân có xu thế vượt qua Tam giai đỉnh phong, thế nhưng uy lực cũng không rơi vào thế hạ phong.
Ken két!
Năng lực của Hie Hie no Mi bị Phương Bình thôi động đến cực hạn, lượng lớn băng đá từ dưới chân hắn như những viên đá gập ghềnh mọc lên, lại một lần nữa tuôn trào ra, đánh tới hướng Dung Nham Cự Nhân cùng sau lưng Dung Nham Cự Nhân là Khương Luân Lợi.
Răng rắc!
Khương Luân Lợi đồng dạng phát huy năng lực Dung Nham Cự Nhân đến cực hạn, mặt đất dưới chân Dung Nham Cự Nhân vỡ ra một cái khe, dung nham nóng hổi tuôn ra như thác, bổ sung cho Dung Nham Cự Nhân.
Cánh tay bị gãy mất của Dung Nham Cự Nhân lập tức khôi phục, không chỉ có như thế, còn mọc ra thêm hai cánh tay nham tương mới, bốn bàn tay nham tương hóa thành nắm đấm, liên tiếp đập tới băng sơn.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Tiếng vang kinh khủng liên tục vang lên, nham thạch đông cứng và vụn băng liên tục vẩy ra.
Mỗi một mảnh vụn đều mang uy lực cường đại đủ để xuyên thủng người bình thường, bãi cỏ diện tích đạt tới hơn 20000 mét vuông đều thành ổ voi ổ chó.
Mà ở trung tâm, bên trong một phạm vi cực lớn, một bên bị hàn băng bao trùm, một bên dung nham bao trùm, lạnh đối nóng, hình thành hai thái cực đáng sợ.
Giác Tỉnh giả quan chiến trên đài lúc đầu đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau không biết từ lúc nào, sớm đã lặng ngắt như tờ.
Nhìn thấy hai người giao thủ, bọn hắn lại có một loại cảm giác nhìn thấy Tứ giai Giác Tỉnh giả giao thủ.
"Uy lực cách cấp độ Tứ giai Giác Tỉnh giả cũng không xa, có thể xưng vô địch Tam giai, không nghĩ tới khu căn cứ Hách An ngoại trừ Hạng Khâu, còn có người kế tục tốt như vậy!"
Không biết lúc nào, ở vị trí khuất sau khán đài xuất hiện hai nam tử tuổi tác đều ngoài năm mươi.
Trong đó có một cái nam tử dáng người trung bình, thân thể gầy gò, đúng là phó cục trưởng Diệp Chấn Khoa Đối Sách Ma Vật mà Phương Bình đã từng gặp qua.
Mà một nam tử trung niên cao gầy khác, mắt trái có một vết sẹo thật dài, vừa rồi lên tiếng chính là hắn.
Hắn là phó cục trưởng Bỉnh Lô của khu căn cứ Song Phong, một vị Ngũ giai Giác Tỉnh giả.
"Khu căn cứ Song Phong không phải cũng có một người giống vậy sao?"
Diệp Chấn đồng dạng cảm thán nói ra.
"Ngươi không có chiêu mộ vào Khoa Đối Sách Ma Vật?"
Bỉnh Lô hỏi.
"Không có."
Diệp Chấn nói ra.
"Một người kế tục tốt như vậy, các ngươi thế mà bỏ mặc bên ngoài?"
Bỉnh Lô kinh ngạc.
"Đã từng mời qua, thế nhưng tiểu gia hỏa này tựa hồ không có cảm thấy hứng thú lắm với việc gia nhập Khoa Đối Sách Ma Vật."
Diệp Chấn vuốt vuốt lông mày, có chút đắng chát buồn bực, đến cùng chuyện kia phải chờ cơ hội nào nữa lại đi mời chào được hắn đây.
Thời điểm lúc trước mời Phương Bìnho, Phương Bình còn không có thể hiện ra tiềm lực cường đại như thế này, sau khi cự tuyệt, hắn cũng không cưỡng cầu nữa.
Nhưng bây giờ, Phương Bình thể hiện ra loại tiềm lực này, trình độ trọng yếu lập tức tăng lên, là không thể coi thường.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt ——
Hàn băng và Dung Nham Cự Nhân tiếp tục đụng vào nhau, vô luận là Phương Bình hay là Khương Luân Lợi, thể lực đều nhanh chóng tiêu hao.
Ông ——
Bỗng nhiên, Phương Bình thu hồi hàn băng, mà ngay sau một khắc hắn ngưng kích hoạt năng lực hàn băng, hắn vận dụng năng lực Doa Doa no Mi, lách mình trốn vào trong cửa không gian.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã xuất hiện sau lưng Khương Luân Lợi, hàn băng gập ghềnh đánh tới Khương Luân Lợi.
Oanh!
Biết Phương Bình có được không gian năng lực, Khương Luân Lợi đã sớm có cảnh giác, thấy Phương Bình biến mất hắn lập tức đề phòng chung quanh.
Phát giác được công kích đến từ sau lưng, hắn quay người, thanh đao trong tay nhanh như chớp bổ về phía sau lưng.
Đùng ——
Lôi điện trường đao chém ở trên hàn băng, mặc dù bổ vỡ không ít băng đá, nhưng cuối cùng không thể hoàn toàn ngăn trở, lôi điện trên trường đao hao hết, nhưng hàn băng vẫn tiếp tục đánh tới.
So với Dung Nham Cự Nhân, uy lực năng lực lôi điện của hắn rõ ràng yếu hơn một bậc.
Hàn khí đánh tới Khương Luân Lợi, hai tay hai chân Khương Luân Lợi đều bị hàn khí lan tới, đóng băng, hơi lạnh lại đang nhanh chóng hướng đến nơi khác trên thân hắn đông kết.