“Ba tên Ma Nhân tộc cấp bậc Thần Tinh, không, tổng cộng có năm Thần Tinh.”
Một đòn đẩy lùi Hùng Đại Lực, ánh mắt Phương Bình nhìn xuyên thấu qua đội hình chia năm xẻ bảy, quan sát bốn phía gian phòng bị đánh nát vụn, nhất thời nhìn thấy năm Ma Nhân tộc đang bao vây ba người bọn họ ở giữa.
Năm người đã không còn che giấu khí tức nữa, uy áp cấp bậc Thần Tinh không kiêng kị gì mà tản ra.
“Tình báo có sai sót, người này cũng là Thần Tinh kỳ cựu, có hai tên Thần Tinh kỳ cựu!”
Nhìn qua cánh tay bị sưng đỏ của mình, Hùng Đại Lực nghiêm nghị mà nhìn Phương Bình, lớn tiếng kêu lên đầy quái dị.
“Đây là chuyện tốt, chúng ta gặp may rồi, hốt được một mẻ cá lớn!”
Sau một đòn đột kích, Tả Cao Phong bị thương không nhẹ, Mâu Khải vui vẻ nhìn qua hướng Phương Bình, nhất thời ánh mắt không khỏi sáng quắc, trong lòng nổi lên niềm hứng khởi nóng rực, hắn nhận ra khuôn mặt Phương Bình.
Tuy rằng không biết vì sao Phương Bình nắm giữ chiến lực Thần Tinh kỳ cựu, nhưng không thể nghi ngờ, gặp được Phương Bình là một chuyện vô cùng tốt.
Dựa theo giải thưởng Ma Nhân tộc Dĩnh Xuyên treo cho cái đầu của Phương Bình, một mình tính mạng đối phương đã đủ để bù cho vài cái thi thể cấp bậc Thần TInh rồi.
“Gặp may rồi ư?”
Phương Bình lạnh mặt nhìn qua Mâu Khải, người nói ra câu này.
Mặc dù bên đối phương có tận năm người, mặc dù trong năm người có tận ba tên sở hữu chiến lực Thần Tinh kỳ cựu, mặc dù Tả Cao Phong không kịp phản ứng mà bị trọng thưởng sau đợt đánh lén, nhưng nếu chỉ qua mấy chi tiết như vậy mà đối phương đã cho rằng ăn chắc được họ, coi bộ chuyện này buồn cười ghê nhỉ.
“Không ổn!”
Đột nhiên, trong phạm vi cảm ứng đủ để bao trùm cả khu căn cứ của Haki Quan Sát, hắn phát hiện đám Ma Nhân tộc đang nhảy qua tường thành tấn công Khoa Đối kháng Ma vật và các gia tộc Giác Tỉnh giả trong khu căn cứ.
Số lượng chỉ có hơn ba mươi người, nhưng hầu hết đều nắm giữ thực lực Ngũ giai đỉnh phong, đây không phải là tai họa mà Khoa Đối kháng Ma vật và các gia tộc Giác Tỉnh giả trong khu căn cứ Minh Châu này có thể đương đầu lại.
“Tốc chiến tốc thắng, trừ năm tên này ra, còn có hơn ba mươi tên Ngũ giai Ma Nhân tộc đang trắng trợ tàn phá khu căn cứ.”
Hắn đưa mắt nhìn qua Kim Lệ, còn về Tả Cao Phong, thay vì phí thời gian ra lệnh hắn mặc kệ còn hơn, cứ để đối phương vào trạng thái tự động ứng chiến là được rồi.
“Đã rõ.”
Kim Lệ lập tức hiểu ý của Phương Bình, biết Phương Bình là cho phép nàng mặc bộ giáp cơ động tất tay đánh chiến.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Tuy rằng áo giáp động lực vào tay nàng chưa được bao lâu, nhưng bởi vì từ khi nhận được nó đến giờ ngày nào nàng cũng lấy ra mặc vô nhiều lần, thành thử Kim Lệ vào trạng thái nhân máy hợp nhất cực kỳ thành thục. (B: Toi chém :))~)
Trong thời gian cực ngắn nàng đã trang bị xong áo giáp động lực, mau lẹ vồ giết về phía Lục Diễm.
“Cự mãng hàn băng.”
Lục Diễm tất nhiên không cam lòng yếu thế, nàng thao tác khí lạnh tạo thành một con rắn lớn bằng băng, nhào cắn về phía Kim Lệ.
Răng rắc!
Đón lấy cự mãng đang nhào tới, Kim Lệ tung ra một quyền, nương theo tiếng vỡ vang lanh lảnh, con rắn lớn bằng băng nổ vụn cả ra, vụn băng bay bốn phía.
Mà Kim Lệ trong phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Lục Diễm, nắm đấm được bao bọc bởi bộ giáp động lực nệm gõ về phía Lục Diễm.
Lục Diễm biến sắc, tạo ra một vách tường bằng băng ngăn trước người, còn bản thân thì lùi về phía sau.
Nhưng dưới nắm đấm của Kim Lê, vách tường bằng băng nhanh chóng vỡ vụn, Lục Diễm còn chưa kịp rút chân về sau đã bị Kim Lệ thụi một quyền đau điếng.
Miệng phun máu tươi, thân thể Lục Diễm lọm khọm bay ngược, va sập không ít nhà cửa thì mới ngừng lại, rồi tiếp tục không nhịn được mà phun ra một bụm máu.
“Thần Tinh đỉnh phong, đây là vũ khí ma hóa khoa học kỹ thuật cấp bậc Thần Tinh đỉnh phong!”
Nàng vẫn tính là kiến thức rộng rãi, vừa cọ xát đã nhận ra đây chính là vũ khí ma hóa khoa học kỹ thuật đặc thù của khu căn cứ Hoa Khoa.
Không chút do dự, nàng lập tức xoay người bỏ trốn.
Nàng tuy rằng nắm giữ chiến lực Thần Tinh kỳ cựu, bên phía nàng càng có số lượng Thần Tinh kỳ cựu đông hơn hẳn ba người, nhưng nàng như trước vẫn không hề cho rằng sẽ có khả năng chống lại Thần Tinh đỉnh phong.
Tuy nhiên, trước mặt một đối thủ nắm giữ tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh như Kim Lệ, lấy tốc độ di động hiện tại của nàng muốn chạy trốn thì nói dễ hơn làm.
Hầu như ngay trong nháy mắt tiếp theo, nàng đã bị Kim Lệ đuổi kịp.
Điên cuồng thôi thúc khí lạnh, Kim Lệ đang ở rất gần nàng bị băng tuyết đông cứng lại, nhưng trong nháy mắt tiếp theo khối băng kiềm hãm Kim Lệ cũng đã bị vỡ tung, Kim Lệ lao ra từ màn băng sương mịt mù, tung một cú đấm thẳng hướng nàng.
Nàng cuống quýt giơ một cánh tay lên đón đỡ, cánh tay hứng trọn một quyền của Kim Lệ, cả cánh tay xuất hiện độ cong không bình thường, uốn lượn một cách trái với cấu tạo cơ thể người.
“Thần Tinh đỉnh cấp? Từ bỏ, mau mau rút lui!”
Nhìn thấy Kim Lệ biểu hiện ra chiến lực cường hãn và thảm trạng không nỡ nhìn của Lục Diễm, sắc mặt Mâu Khải mới vừa rồi còn đang vui như gặp chúa, thì giờ lại kinh hãi trắng bệch như vừa thấy ma.
Hắc thực sự không thể ngờ đến, trong ba người đối phương lại có một người sở hữu vũ khí cấp Thần Tinh đỉnh phong.
Không chút do dự, hắn truyền lệnh rút lui.
Thần Tinh đỉnh cấp là một thứ tồn tại không thể nào bọn họ có thể đối phó được, ở lại đây kết quả chỉ có một mà thôi, là chết.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, Tái Kim Hoa và Hùng Đại Lục cũng mang sắc mặt thất kinh như gặp được quỷ, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Mà vị cường giả Thần Tinh Hoa Lăng của bộ lạc Hàn Băng, sau khi liếc nhìn dáng dấp thê thảm của Lục Diễm, nàng không có lại đó hỗ trợ, cũng vội vàng xoay người bỏ chạy về phía ngoài khu căn cứ.
Quan hệ trong bộ lạc Ma Nhân tộc so với cái danh nghĩa còn lạnh lùng hơn, trừ bản thân mình ra thì không được phép tin tưởng tuyệt đối những người khác, vì mạng sống mà vứt bỏ bằng hữu là những chuyện có thể coi như thường ngày. (B: Đi bơi thì nên đi hai, tỉ lệ thoát cá mập sẽ giảm được nửa >:))()
“Ở lại hết cho ta!”
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng, Haki Quan Sát vừa nhận biết được trong phạm vi khu căn cứ này, liên tiếp có sinh mệnh héo tàn, chính là mạng sống của những Giác Tỉnh giả Nhân tộc bị tàn sát bừa bãi dưới tay đám Ma Nhân tộc kia, điều này khiến hắn hết sức phẫn nộ,
“Vạn Tượng Thiên Dẫn!”
Bởi vì phẫn nộ, vừa động thủ chính là toàn lực.
Hai mắt hắn hóa thành Rinnegan, một luồng sức hút khủng bố từ hai tay hắn mà sản sinh ra, tách ra từng luồng hút về phía Mâu Khải và Hùng Đại Lực.
Hai người đã chạy được một quãng khá xa, lại nhất thời cảm giác thân thể mất kiểm soát, bị một lực hút không tên mạnh mẽ kéo ngược về, vùng vẫy chống cự cũng vô ích.
“Không ổn rồi…”
Hai người biến sắc, trong lòng bị một cỗ cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy, bọn họ không cho là Phương Bình đủ mạnh để uy hiếp bọn họ, chỉ sợ Phương Bình đang trì hoãn thời gian cho người có vũ khí cấp bậc Thần Tinh đỉnh phong kia được rảnh tay hơn thôi.
Ánh mắt Mâu Khải lộ ra sát cơ, hắn nhìn qua Phương Bình, thái dương màu đen trên đỉnh đầu hắn bắn ra một chùm sáng màu đen bay về phía Phương Bình, tên này dám ngăn trở con đường chạy trốn của mình, quả thật vô cùng đáng chết.
Hùng Đại Lực thì mạnh mẽ xoay người, vung quyền đập qua chỗ Phương Bình, tuy rằng nắm đấm hắn không thể với tới chỗ Phương Bình, nhưng một luồng sóng mạnh mẽ đang ập tới thay hắn va chạm.
“Thần La Thiên Chinh!”
Thấy công kích đang kéo tới, Phương Bình chẳng buồn thay đổi sắc mặt, lực hút từ hai tay hắn biến mất, rồi lại chuyển thành lực đẩy vô cùng mạnh bạo.
Ầm ầm!
Chùm sáng màu đen Mâu Khải bắn ra và sóng lãng đến từ nắm đấm của Hùng Đại Lực đều bị lực đẩy đánh bay tán loạn một cách tàn bạo.
Không chỉ như vậy, luồng lực đẩy khủng bố đó tiếp tục quỹ đạo đánh lên thân thể hai người kia.
Đây là một luồng lực tác động mạnh hơn xa so với lực phá hoại của Thần Tinh đỉnh phong, uy lực đã đạt đến tầng cấp mạnh nhất của đỉnh tháp Thần Tinh.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Trong nháy mắt, thân thể hai người bị một cú đập hàng chục tấn đánh lên từng tấc thịt, tiếng xương khớp trong cơ thể gãy vỡ tựa như tiếng đậu rang bùm bụp nổ lên, da thịt bị xé toác cả ra, máu me đầm đìa, trông chẳng khác gì hai cái bao bố bị chà bị xé cho tơi cho bời rồi nhét vô đại bác bắn đi xa.
Bạch!
Không thèm quản chuyện hai người kia còn sống hay đã lạnh, Phương Bình thuấn di đuổi theo Tái Kim Hoa đã trốn được một quãng xa.
Từ bàn tay phải Phương Bình có lưỡi đao gió kéo dài ra, tỏa ra ánh sáng màu xanh, chém ngang qua lưng Tái Kim Hoa.
Nhận ra được động tĩnh ở sau lưng, Tái Kim Hoa hoảng loạn vội vã xoay người, vận dụng một loại năng lực tinh thần, cơ thể của nàng chia năm xẻ bảy hóa thành những hạt kim tuyến biến mất vào hư không, rõ ràng là đã vận dụng một loại ảo thuật nào đó để ẩn giấu cơ thể thật đi.
Nhưng dùng ảo thuật để đối phó Phương Bình thì rõ ràng là phí công vô ích, trong con mắt Rinnegan của Phương Bình, chân thân đối phương rõ như ban ngày trước mặt hắn, lưỡi đao màu xanh trong tay khua chém vào một vị trí không người.
Xì xì!
Thân ảnh Tái Kim Hoa lại xuất hiện, còn kèm theo một vết thương sâu hoắm kéo từ vai trái thẳng đến bụng, lục phủ ngũ tạng đua nhau rơi bộp bộp.
Trọng thương sắp chết, Tái Kim Hoa nghiêng người đổ sập xuống mặt đất, còn Phương Bình thì thuấn di đuổi theo Hoa Lăng của bộ lạc Hàn Băng.
Đùng, đùng, đùng!
Hoa Lăng sợ hãi tột độ, vận dụng năng lực, một lượng lớn cát hóa thành cả một làn mưa đạn có thể đục tấm kim loại ma hóa thành lưới mắt cáo, tất cả bay về phía Phương Bình.
Phương Bình chẳng thèm để tâm tới chuyện tránh né, hắn để mặc cho những viên đạn này sượt qua người, da thịt hắn bây giờ đang có Haki Vũ Trang cường hóa, lưỡi đao màu xanh trong tay không khoan không nhượng vung chém thật nhanh đến chỗ Hoa Lăng.
Xì xì!
Trên người Hoa Lăng cũng xuất hiện một miệng vết thương kinh dị như thể người Tái Kim Hoa.
Phương Bình lại lần nữa thuấn di đi mất, lần này hắn xuất hiện ở gần một tên Ngũ giai Ma Nhân tộc đang tàn phá bừa bãi trong thành phố.
Tên Ma Nhân tộc này vừa cầm trong tay một cái đùi trắng nõn mềm tươi, vừa gặm nhấm vừa tàn nhẫn cười to, tay còn lại thì không ngừng vung vẩy những cái móng tấn công người chung quanh.
Móng vuốt hắn quét đến đâu đều có người ngã xuống đến đấy, thân thể nạn nhân còn bị cắt xẻ không ra hình người, chết không thể chết thêm.
Xì xì!
Phương Bình nhanh chóng xẹt qua rồi lại nhanh chóng biến mất, còn đối phương thì đứng chôn chân tại chỗ.
Mãi đến tận sau khi luồng không khí dao động bất thường ngưng lại thì thân thể đối phương mới bị lìa ra, từ phần eo trở đi bị chẻ thành hai đoạn, nội tạng rơi như lòng trứng rớt.
Nếu như là bình thường, Phương Bình không ngại dùng Kotoamatsukami khống chế đối phương.
Nhưng tình huống bây giờ quá khẩn cấp, có tới ba mươi tên Ma Nhân tộc đang coi trời bằng vung chém giết người vô tội, mỗi một giây phút trì hoãn là vô số người chết đi, hắn không muốn lãng phí thêm một phút giây nào nữa.
Xì xì, xì xì, xì xì!
Phương Bình liên tiếp thuấn di, liên tiếp xuất hiện, liên tiếp biến mất, liên tiếp có nhưng bộ lòng bộ ruột tuôn rơi sau mỗi khi cái bóng hắn xuất hiện.
Sau mấy phút, hết thảy hơn ba mươi Ma Nhân tộc đang điên cuồng chém giết trong thành phố đều bị hắn cắt thành hai nửa, máu cũng không còn để mà rơi.