Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu

Chương 18: Nguy cơ lại nổi lên (2)

Chương 18: Nguy cơ lại nổi lên (2)





Tin ta đi, ta so với con súc sinh kia lợi hại hơn một chút, trước khi ngươi được cứu, ta đã có thể giết ngươi rồi.”

Thẩm Mộc nhìn nam tử, trên mặt không chút kinh ngạc hay bối rối.

Trên thực tế...

Từ sớm, khi đang trên đường tới khách sạn, hắn đã phát hiện ra đối phương. Đương nhiên, cảnh giới đối phương quá cao, tự nhiên không thể dựa vào thực lực mà phát giác. Mà là bởi vì Thẩm Mộc đã cho Tào Chính Hương xem hình ảnh trong Trường hà thời gian. Bọn hắn hoàn toàn dựa vào việc nhận diện mà tìm thấy hung thủ.

Lúc đó hai người cũng thật sự bất ngờ, không nghĩ tới hung thủ lại có thể ngang nhiên xuất hiện trên đường phố như vậy. Bất quá, mãi đến khi đối phương theo sát bọn hắn một đường, Thẩm Mộc mới lờ mờ đoán được, rất có thể mục tiêu của hung thủ là chính mình.

Xác suất lớn là bởi vì chính mình từng tiếp xúc qua yêu vật mặt xanh kia, hắn sợ mình đã biết được thông tin về hành tung của hắn, cho nên mới ra tay diệt khẩu.

Giờ khắc này...

Nam nhân đã xắn tay áo lên, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Thẩm Mộc, dường như đang nhìn một kẻ đã chết. Hắn vung tay lên, một đạo sương mù hư ảo bay về phía bầu trời, sau đó tứ tán ra, bao phủ một phạm vi nhỏ, che lấp khí tức.

Sau đó, trong tay nam tử lại lặng yên không tiếng động xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, hàn mang lộ ra sắc lạnh.

“Ta lại hỏi ngươi một chuyện, nếu trả lời thỏa đáng, ngươi chết còn có thể dễ chịu hơn một chút.”

Thẩm Mộc khom người, lập quyền giá thủ thế, nhìn chằm chằm vào động tác của nam tử, không mở miệng.

Đây là lần thứ hai hắn trải qua sinh tử cận kề kể từ khi đến thế giới này. Nhưng khác với lần trước gặp phải yêu vật, hắn có thể cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương trên kiếm quang của đối phương.

Dùng kiếm.

Không sai, quả nhiên đúng như lời Liễu Thường Phong đã nói, hung thủ là một Kiếm Tu. Trước đó hắn còn không hiểu vì sao Liễu Thường Phong lại nói kiếm tu rất phiền phức, thế mà giờ khắc này, hắn đã ít nhiều hiểu được.

Tạm thời không nói đối phương là cảnh giới nào.

Nhưng Thẩm Mộc dám chắc chắn, quyền giá thủ thế hiện tại của hắn hoàn toàn là do đối phương dễ dàng tha thứ cho hắn bày ra mà thôi. Nếu nam tử không muốn, Thẩm Mộc sợ rằng ngay cả cử động cũng không thể.

Khoảng cách cảnh giới to lớn sinh ra cảm giác áp bách, khiến hắn khó mà hô hấp nổi. Kiếm khí kinh khủng trên thanh trường kiếm kia dường như chỉ cần khẽ chém ra, liền có thể khiến hắn hóa thành bột mịn.

Sau lưng Thẩm Mộc đã mồ hôi đầm đìa, trong lòng hắn kinh hãi, lại có chút ảo não. Lần này, quyết định lấy thân làm mồi nhử của mình thật sự quá mức qua loa. Thậm chí còn có chút ngu xuẩn.

Với sự hiểu biết chưa đủ về thế giới này đã khiến hắn sinh ra phán đoán sai lầm cùng lựa chọn sai lầm, lại ngu ngốc đến mức cảm thấy mình làm mồi nhử không có vấn đề gì!

Cho dù Liễu Thường Phong có thể trong chốc lát chạy đến, nhưng nam tử trước mắt giết chính mình, chỉ sợ cũng chỉ cần trong chốc lát là đủ để. Hắn không xác định Liễu Thường Phong có thể cứu chính mình hay không, hơn phân nửa là không thể nào.

Chỉ cần bình chướng che lấp khí tức bên ngoài vừa có chút ba động, nam nhân trước mắt e rằng sẽ lập tức xuất kiếm, đem chính mình trảm dưới kiếm. Cảnh giới thực lực không kém gì Liễu Thường Phong, ít nhất là một Đại Kiếm tu Quan Hải Cảnh Trung Võ Cảnh!

Thẩm Mộc hối hận, rất muốn tự vả hai cái bạt tai. Nhưng nói gì lúc này cũng đã muộn rồi, phần lớn thời gian, con người đều phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình.

Trong lòng hắn bất đắc dĩ hạ quyết tâm, thật sự không còn cách nào khác thì đành phải dùng thêm một tấm Vô Địch Thể Nghiệm Thẻ. Ngã một lần lại khôn ra một chút, về sau nhất định phải càng cẩn trọng hơn để còn sống sót, bởi số Vô Địch Thẻ bảo mệnh còn lại cho hắn thực sự không nhiều lắm.

Giờ khắc này...

Nam tử cầm kiếm chậm rãi mở miệng: “Nếu ngươi là người được Đại Ly Kinh Thành phái tới, vậy ngươi hẳn biết một số bí mật. Nói cho ta biết, cái chết sẽ không quá thống khổ. Cơ duyên chí bảo của Sơn Vô Lượng này, lối vào có phải ngay tại địa giới biên cương không?”

Thẩm Mộc một mặt mờ mịt, có chút muốn thổ huyết.

Hiểu lầm này e rằng quá lớn.

Thứ nhất, hắn thật sự không phải người do Đại Ly Kinh Thành phái tới.

Thứ hai, hắn cái quái gì cũng không biết a...

Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch