Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 13: Diệt thú tướng

Chương 13: Diệt thú tướng




Lục Manh vốn tưởng mình chắc chắn phải chết thấy có người đột nhiên xuất hiện, trong lòng có cảm giác trở về từ cõi chết, cũng dâng lên hy vọng.

Chỉ là loại hy vọng này nhanh chóng biến thành tuyệt vọng.

Dù có tên nỏ quấy nhiễu thì Tần Phong cũng bị ép lùi lại từng chút một, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Dường như ngay sau đó Tần Phong sẽ bị đuổi kịp, bị xé nát!

Dù là Lục Manh hay Lý Dao Dao đều nhận ra thân phận của Tần Phong, là thiếu niên xuống xe cùng bọn họ vào ban ngày.

Công cụ chiến đấu đơn sơ, trước ngực còn không có huy Chương của năng lực giả, trong tình huống này có lẽ không đủ để ngăn cơn sóng dữ.

Ngay lúc này Tần Phong đột nhiên nhảy vọt một cái, Lục Manh mở to mắt nhìn.

“Chẳng lẽ hắn muốn…”

Suy nghĩ của nàng còn chưa dứt, đã thấy Tần Phong đứng trên đài tấn công T9.

Vừa nãy Tần Phong liên tục tránh né, trong lúc vô thức đã tiếp cận đài tấn công, mục đích của hắn tất nhiên là nắm giữ chiếc cơ giới cuồng bạo này.

Từ khi vết nứt không gian xuất hiện, không chỉ mang đến hủy diệt, còn có tiến hóa cho nhân loại.

Dị năng giả, Cổ võ giả lần lượt xuất hiện, nhưng trong thế giới này nhiều nhất là Thương giới giả.

Thương giới giả sử dụng thuốc cường hóa không ngừng tăng thực lực cho mình, sau đó ỷ lại cơ giới tiến hành đả kích màn tính hủy diệt, tuy giá trị vũ lực kém xa Dị năng giả và Cổ võ giả, nhưng cách thức thấp, số lượng lớn lại trở thành lực lượng trung thành để nhân loại sinh tồn.

Dưới tình huống như vậy, cơ giới phát triển không ngừng đổi mới, cộng thêm vết nứt không gian xuất hiện đủ loại năng lực đột phá hàng rào cơ giới.

Nhược điểm của Thương giới giả cũng rất rõ ràng, phản ứng, tốc độ, lực lượng kém xa Dị năng giả và Cổ võ giả.

“Không được, theo không kịp!” Suy nghĩ trong đầu Lục Manh thay đổi, chỉ là biểu hiện lại khiến nàng trợn mắt há mồm.

Cũng giống như mũi tên vừa rồi, Tần Phong chỉ hơi thay đổi một phương hướng, khởi động họng pháo tấn công, viên đạn như mưa rào bắn hết vào trên người Lang ngao.

“Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!”

Lang ngao lập tức bị đánh thành cái sàng.

“Ngao ô!”

Lang ngao kêu thảm một tiếng, bị viên đạn ném đến không trung.

Tần Phong và Lục Manh khác nhau, hắn không liên tục bóp cò súng mà lại buông tay, răng rắc một tiếng lại vặn vẹo họng pháo, giơ lên một chút lại đè xuống.

Viên đạn lại bắn ra như mưa rào, hung hăng bắn vào cái bụng yếu ớt của Lang ngao, xuyên thủng nội tạng của nó.

Hai lần công kích nhẹ nhàng tổn thương Lang ngao.

“Ngao ô!!”

Lang ngao rơi xuống từ trên không, sau khi phát ra một tiếng ngắn ngủi lại hoảng sợ tru lên.

Nó cũng cảm giác được bản thân bị trọng thương, tuy tạm thời không lấy mạng của nó nhưng cứ kéo dài sớm muộn gì cũng chết.

Cho nên nó không kịp chờ đợi kêu lên, kêu gọi thuộc hạ của mình.

Trong rừng cây tối tăm hiện ra từng con mắt màu đỏ!

Là Sài lang mắt đỏ.

Vừa nãy Lang ngao săn mồi, chúng nó chỉ vây xem chứ không tiến lên, nếu không sẽ bị thú tướng tưởng rằng đến cướp đoạt đồ ăn.

Bây giờ chúng nó mới được cho phép tham gia săn bắt, con mắt đỏ tươi gần như muốn nhỏ ra máu nhìn Tần Phong chảy nước bọt, ánh mắt tham lam muốn xé nát hắn.

“Đến đi!”

Tần Phong nắm lấy đài tấn công điều khiển như cánh tay, đài thần cơ này như có được linh hồn, theo động tác của hắn lại điên cuồng tàn bạo xé rách bầy sói.

Một Sài lang mắt đỏ không kịp tiếp cận, chỉ vị trí con mắt xuất hiện trong bóng tối đã bị Tần Phong phát hiện bóp cò.

Trong nháy mắt Sài lang này bị hơn hai mươi viên đạn gần như xé rách, ngã bay ra ngoài.

“Ngao ô!”

Máu tươi kích thích bầy sói, ba con sói xông lại, Tần Phong điều khiển đài tấn công, lại là một trận công kích như mưa rào.

Đánh lui!

Lại đánh lui!

“Không chết thì đến thay đạn!”

Giọng nói lạnh lùng của Tần Phong truyền ra trong khoảng cách viên đạn dừng lại, Lục Manh còn đang trợn mắt há hốc mồm đột nhiên bừng tĩnh, cố nhịn cảm giác lục phủ ngũ tạng bị xé rách bò qua.

Lý Dao Dao cũng vội vàng chạy đến, thuận tiện chữa trị thương thế cho Lục Manh, chỉ là ánh mắt của nàng vẫn đặt trên người Tần Phong, thoạt nhìn thiếu niên kia bình tĩnh trầm ổn như vậy, có mị lực khác biệt.

Rầm rầm!

Từng chuỗi viên đạn được bổ sung vào đài tấn công, Lục Manh cũng nhìn Tần Phong thao tác ở khoảng cách gần.

Chuẩn xác như thế, quả quyết như thế, đơn giản tài năng như thần khiến người ta mê say.

“Tạch tạch tạch!”

Tần Phong bắn xong một súng sau cùng, dừng tay lại.

Lục Manh phát hiện Tần Phong không bắn nữa, vội vàng nói: “Làm sao vậy, sao không bắn nữa, có phải không còn đạn không?”

Tần Phong im lặng liếc nhìn Lục Manh.

“Chết hết rồi, chúng ta mỗi người một nửa chiến lợi phẩm, Lang ngao thuộc về ta!”

Lúc này Lục Manh mới phát hiện xác Sài lang mắt đỏ đầy đất, cơn ác mộng đáng sợ đuổi theo bọn họ đã sớm chết.

“Lại đã chết hết!” Lục Manh trợn to mắt.

Tần Phong không để ý đến tiểu nữ hài ngây thơ này, đã đứng trong một đống xác, một luồng lực lượng bị dị năng của hắn thôn phệ, cường hóa lực lượng và tốc độ của bản thân.

Chờ đến khi hắn đi đến bên cạnh Lang ngao, càng có một loại lực lượng cường đại truyền đến.

“Ông!”

Tần Phong cảm thấy quanh người mình đều rung động theo, thực lực lại tiến hành một cái tăng vọt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch