Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 20: Nhìn ban đêm

Chương 20: Nhìn ban đêm




Những cái này nói là điểm lấm tấm, trên thực tế là ký hiệu không rõ ý nghĩa, đây là phù văn nguyên tố.

Dị năng hạch tâm hấp dẫn phù văn nguyên tố hòa vào trong tinh cầu, theo phù văn càng ngày càng nhiều, Dị năng giả cũng sẽ có được rất nhiều năng lực.

Chỉ là ý thức lực của Tần Phong còn nhỏ yếu, qua mười phút cũng chỉ tích lũy được mười phù văn nguyên tố màu xám, nhưng phù văn này như căn bản không có chút tác dụng nào.

“Phù!”

Lần này còn mệt mỏi hơn đêm qua, Tần Phong dứt khoát nằm xuống rơi vào trạng thái ngủ say, ít nhất ở trong khách sạn rất an toàn.

Ở bên cạnh, Tiểu Bạch chơi đùa một mình thấy Tần Phong nằm trên giường lớn cũng không nhịn được nhảy lên.

Chỉ là một tiểu thú vừa ra đời một ngày mà thôi, nó lại có được lực khống chế và tốc độ kinh người, có thể thấy tiềm lực tương lai không thể khinh thường.

Tần Phong cũng chỉ ngủ hai giờ, tỉnh táo lại tiếp tục Minh tưởng thuật, trong lúc đó vội vàng ăn một bữa cơm cũng không ngừng một khắc nào.

Đối với dị năng của hắn, hắn vẫn ôm quá nhiều sự tò mò.

Việc báo thù lại là động lực khiến hắn cực khổ vào lúc này.



Căn cứ Thừa Bắc, đèn hoa mới lên, màn đêm buông xuống.

Trong khách sạn, Tần Phong ngồi xếp bằng sử dụng Minh tưởng thuật, nhưng trong lòng lại không ngừng khiếp sợ.

“Xảy ra chuyện gì? Sao tốc độ phù văn lại tăng lên nhiều như vậy?”

Lần này, rất nhiều phù văn màu đen bay ra từ trong bóng tối, hoàn toàn khác với màu xám trước đó, tốc độ cũng nhanh hơn không chỉ gấp đôi.

Vì Tần Phong rèn luyện cả một ngày, ý thức lực của hắn cũng cường đại hơn nhiều, bây giờ thời gian Minh tưởng không còn là mười phút mà đã tiến hành mười lăm phút.

Nhưng trong mười lăm phút này lại khiến Tần Phong thu được hơn một trăm phù văn nguyên tố.

Chờ đến khi Tần Phong mở mắt, đột nhiên phát hiện thế giới này trở nên khác biệt.

“Trời tối!”

Trong phòng không bật đèn nhưng Tần Phong lại cảm thấy tất cả xung quanh đều rõ ràng rành mạch, tất cả hiện rõ trong hai con mắt của hắn.

Thật ra Tần Phong vẫn luôn có được năng lực như vậy, chỉ là chưa lần nào rõ ràng như thế.

“Nhìn ban đêm!”

Chẳng những thấy rõ ràng, hơn nữa nếu xuất hiện kẻ địch trong tình huống như vậy, thậm chí Tần Phong có thể cảm nhận được mỗi một hành động của đối phương.

Ngay cả trong vòng ba mươi mét quanh người mình, dù hắn không thấy cũng có thể cảm nhận được hình như đã “nhìn” thấy, đây là cảm giác khống chế hắc ám.

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Phong thoáng qua thứ gì đó, lại dở khóc dở cười!

“Dị năng của ta là hệ hắc ám, cho nên uy lực Minh tưởng thuật lúc ban ngày mới yếu như vậy?”

Tần Phong cảm thấy trước đó mình thật sự vui đến choáng váng đầu óc.

Nhưng Tần Phong không tiếp tục nghỉ ngơi, cũng không tiếp tục tu luyện.

Hắn mặc quần áo tác chiến, đeo vũ khí, dùng khẩu trang và mũ che đậy khuôn mặt, thuận tay nhét Tiểu Bạch vào trong túi rồi rời khỏi khách sạn.

Ban đêm, bên trong căn cứ bắt đầu yên tĩnh lại.

Giá trị vũ lực quá cường đại cũng dẫn đến hỗn loạn, nếu không muốn ngày hôm sau phát hiện xác trong cống thoát nước, người không có thực lực tốt nhất đừng đi ra ngoài.

Đi ngang qua mấy con đường quạnh quẽ lại đến một nơi khiến toàn bộ thế giới trở nên náo nhiệt.

Đường số ba, đường thương nghiệp!

Nơi này là chỗ náo nhiệt nhất mỗi đêm ở trong căn cứ, xung quanh cửa hàng san sát buôn bán đủ loại thương phẩm, quan trọng nhất là quảng trường trung ương sát bên.

Trên quảng trường, lều vải bạt trải ra, phía trên đều là một vài hàng hóa mới mẻ cũng có một vài thứ cổ quái.

Không biết vết nứt kết nối với bao nhiêu vị diện, có nơi khoa học kỹ thuật phát triển, có nơi giá trị vũ lực cao cường.

Tần Phong tùy ý đi tới, trong bóng tối có một loại cảm giác tất cả đều bị hắn khống chế.

Hắn có thể thấy rõ ràng mỗi một vật phẩm trong vòng ba mươi mét, tốc độ kiểm tra của hắn giảm mạnh.

Đột nhiên, trái tim Tần Phong nhảy mạnh hai lần, hắn ổn định lại tâm trạng, lúc này mới sải bước đi về phía trước.

Đây là quầy hàng của một lão giả, phía trên đều là một số thứ trông rất kỳ quái.

“Cái này bán thế nào?” Tần Phong cầm một cái hạng trụy ngọc thạch màu đen lên.

Trong năng lực nhìn ban đêm của Tần Phong, hắn thấy rõ dáng vẻ của cái hạng trụy này là một Quan âm màu đen, không chỉ như thế, không biết là vì điêu khắc hay vì màu đen quỷ dị, khóe miệng Quan âm hơi nhếch lên không giống nụ cười hiền lành, ngược lại trông hơi quỷ dị.

“Đây là một đạo cụ phụ trợ tu luyện cổ võ, có thể ngưng tụ linh khí thiên địa, gia tăng tốc độ tu luyện nội công, đây là một món bảo bối đó!”

Lão giả vội vàng nói.

Trên thực tế, tác dụng của thứ này đúng là như thế nhưng còn lâu mới thần kỳ như hắn ta đã nói.

“Nói nhảm, nếu ta không biết tác dụng của thứ này còn có thể hỏi sao?” Giọng điệu của Tần Phong hơi hung dữ, biểu hiện lại hơi ngang ngược.

Nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt lão giả kia càng rõ ràng hơn, “Đúng đúng, lão bản có ánh mắt rất tốt, ánh mắt rất tốt!”

Tần Phong giả vờ hài lòng gật đầu, lúc này mới nói: “Bao nhiêu tiền.”

Trong mắt lão giả lập tức hiện ra tia sáng, mở miệng nói: “Ba mươi vạn!”

Tần Phong cười lạnh trực tiếp đặt đồ xuống.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch