Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 22: Hấp Tinh quyết

Chương 22: Hấp Tinh quyết




Trên cùng viết rõ ràng tên của nó.

“Hấp Tinh quyết”

Liên minh phản nhân loại, nhân vật nguy hiểm cấp S, Hấp Tinh quyết của Cổ võ giả cuồng ăn thịt người Lưu Mãnh.

Nội công này cũng được Cổ võ giả trong liên minh gọi là tà công cổ võ hàng đầu, đẳng cấp đánh giá lên đến cấp S.

Trước khi Tần Phong sống lại, loại cường giả như Lưu Mãnh dùng một đầu ngón tay cũng có thể đâm chết Tần Phong, nhưng ngoại trừ việc Tần Phong muốn trả thù tổ chức đặc thù này, suy nghĩ nhiều nhất cũng là giết chết Lưu Mãnh.

Nếu không phải vì coi đối phương là kẻ thù, sao hắn có thể hiểu rõ đối phương như vậy?

Trước khi Tần Phong sống lại, khoảng thời gian này cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp học viện trung đẳng, tuy kiểm tra ra là thể chất Cổ võ giả nhưng bản thân vô cùng lười nhác, giá trị vũ lực không cao, cộng thêm không dám đối mặt với dã thú.

Trong căn cứ có rất nhiều loại người như thế, là loại nhân vật lưu manh côn đồ.

Hết lần này tới lần khác, bọn họ có được lực lượng bắt nạt một vài người bình thường, lại có thể sống rất tốt.

Sau một lần vô tình đánh cướp một lão đầu, hắn ta thu được “Hấp Tinh quyết” trong đống hàng hóa rách rưới.

Không sai, lão đầu bị đánh cướp kia chính là người bán Quan âm trụy mà Tần Phong gặp hôm nay.

Sau khi Lưu Mãnh lấy được Hấp Tinh quyết đã phát hiện môn công pháp này tu luyện rất đơn giản, hơn nữa một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, có thể thông qua hấp thu nội lực của những người khác để bản thân sử dụng, đơn giản cũng là tâm pháp vô thượng.

Trong vòng vài ngày, Lưu Mãnh đã nắm giữ cách thức, lại đặt mục tiêu vào những người khác.

Người này chính là viện trưởng cô nhi viện của Tần Phong, Lâm Đức Vinh.

Thật ra Lâm Đức Vinh cũng là một Cổ võ giả nhưng là lão viện trưởng đã 80 tuổi, thể lực suy giảm, trên người còn có bệnh tật sau trận chiến năm đó, tuy có nội lực hộ thể không nhìn ra nhưng thực lực lại hạ xuống nhanh chóng.

Lưu Mãnh đã giết chết lão viện trưởng trong một hẻm nhỏ.

Từ đó về sau trở thành tội phạm truy nã bắt đầu chạy trốn, nhưng vì có tà công nên Lưu Mãnh đã trốn thoát mấy lần, càng ngày càng mạnh.

“Hiện tại Hấp Tinh quyết thuộc về ta!” Trong mắt Tần Phong thoáng qua vẻ căm hận.

Tần Phong bắt đầu đọc, vì Minh tưởng thuật nên ý thức lực vượt người thường, ký ức lực của Tần Phong rất kinh người, chẳng mấy chốc đã ghi nhớ “Hấp Tinh quyết” không sót một chữ nào.

Sau đó hắn không chút do dự đốt tấm lụa này.

Từ hôm nay trở đi, e rằng chỉ có một mình hắn biết Hấp Tinh quyết.

“Đúng là cổ võ đỉnh cấp, tăng phúc lực lượng cực mạnh, còn có được đặc tính như thế!”

Vận dụng “Hấp Tinh quyết” gần như có thể tăng cường thực lực của bản thân lên gấp mười lần.

Không chỉ như thế, “Hấp Tinh quyết” có thể thu nạp nội công của người khác để bản thân sử dụng, gần như cưỡng ép tăng lên thực lực của mình.

Thật ra điều này hơi giống dị năng mà Tần Phong thức tỉnh, chỉ là lúc Tần Phong còn sống cũng không cách nào hấp thu giống như đối phương, huống chi điểm quan trọng nhất của thôn phệ dị năng là thôn phệ hết những năng lượng thể kia để cường hóa nhục thân, chứ không phải nội lực.

Đương nhiên, sở dĩ “Hấp Tinh quyết” được gọi là tà công hàng đầu, bản thân cực kỳ không ổn định.

Lưu Mãnh tu luyện đến sau cùng, mỗi lần chiến đấu người chết trong tay hắn ta đều biến thành thây khô, không chỉ như thế nội lực của hắn ta cuồng bạo không bị khống chế, nơi đi qua thây ngang khắp đồng, bản thân cũng rất đau khổ.

Tần Phong cũng biết, nhưng tăng phúc lực lượng của “Hấp Tinh quyết” là mạnh nhất, tất nhiên cũng tốt nhất mà hắn biết.

Hơn nữa, Tần Phong còn có một suy nghĩ.

Nếu dùng dị năng thôn phệ có thể hấp thu những nội lực hỗn loạn kia, có phải “Hấp Tinh quyết” cũng có thể biến thành công pháp mạnh nhất hay không?

Những điều này phải chờ sau này xác nhận.

Tần Phong ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.



Mấy ngày sau, Tần Phong cũng không rời khỏi khách sạn, gần như không ăn không ngủ tu luyện “Hấp Tinh quyết” và Minh tưởng thuật.

Trong phòng, Tần Phong chắp tay trước ngực, trong tay nắm Ám dạ thảo.

“Thôn phệ!”

Dị năng hạch tâm chuyển động, việc vận dụng dị năng thôn phệ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Hai tay Tần Phong hiện ra vệt sáng đen, phiến lá đen kịt của Ám dạ thảo trong tay nhanh chóng tàn lụi, năng lượng bên trong hòa vào cơ thể Tần Phong.

Tần Phong có thể rõ ràng cảm giác được, hai ba phù văn hắc ám theo luồng năng lượng này hòa vào dị năng hạch tâm của mình!

“Xem ra không thể không đi ra ngoài!”

Miệng ăn núi lở, vốn hiện tại Tần Phong không có nội tình gì, mấy ngày tu luyện, tất cả mọi thứ đã tiêu hao sạch sẽ, ngay cả lương thực cho Tiểu Bạch cũng không có.

“Hôm nay đi ra ngoài, vừa hay quay về thăm lão viện trưởng!”

Cho dù Tần Phong đã lấy được “Hấp Tinh quyết”, nhưng hắn vẫn định quay về cô nhi viện vào ngày này.

“Tiểu Bạch, đi!” Tần Phong gọi một tiếng.

Chỉ trong thời gian mấy ngày, Tiểu Bạch đã lớn lên gấp đôi, cộng thêm lông tóc xóa tung trông nó lớn như bàn tay của một nam tử trưởng thành, vẫn có thể cho vào túi áo nhưng không rộng rãi như vậy nữa!

Tần Phong dứt khoát mở balo tác chiến ra, để nó chui vào trong đưa nó đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch