Nhìn bầu trời xuất hiện rất nhiều tia chớp nhiều màu, Lâu Hiểu La biết, mạt thế đã chính thức buông xuống, nhìn không trung, hình ảnh thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp này đã tạo thành tai nạn mạt thế, không thể không nói này thực châm chọc a. Lúc này Lâu Hiểu La cực kỳ bình tĩnh, ngồi trên giường yên lặng tu luyện, có lẽ chung quanh tồn tại các loại năng lượng có liên quan đến virus, vì vậy mà lần này cô tu luyện thập phần không thông thuận, cảm giác thân thể bị xé rách, một hồi giống như ở trời đông giá rét, một hồi lại giống ở song sa mạc, nếu không phải cô vẫn luôn tu luyện tinh thần lực, phỏng chừng hiện tại đã ngất xỉu.
Lâu Hiểu La cũng không rõ loại tình huống này là thế nào, kiếp trước cô không có trải qua loại cảm giác này, tỉnh ngủ thì mạt thế đã đến, khẽ cắn môi, tiếp tục tu luyện, không thành công liền xả thân. Chờ cô kết thúc tu luyện, đã là mạt thế ngày thứ năm, tuy rằng cô cảm giác bản thân có chút bất đồng, nhưng lại không biết chỗ bất đồng đó là. Kiếp trước Lâu Hiểu La không cẩn thận để tang thi cào bị thương, lúc sau thức tỉnh dị năng hệ thủy, cho nên hiện tại cô cũng không để ý bản thân có dị năng hay không, liền lập đi tới phòng bếp.
Lâu Hiểu La ăn xong bữa sáng ngon lành, mới đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy trên đường nơi nơi đều là vết máu cùng nhìn bộ phận không nhìn ra nguyên dạng, cô mở ra radio.
"Dân cư chú ý, bởi vì bức xạ không biết tên, khiến cho rất nhiều người bị biến thành thi thể di động, tục xưng chính là tang thi. Chú ý, bọn họ đã không còn là người, nếu dưới tình huống có điều kiện, mọi người hãy tiêu diệt những tang thi đó, để bọn họ sớm ngày được an giấc ngàn thu. Nếu bên người có người bị cắn hoặc cào bị thương, xin lập tức giết chết bọn họ, bởi vì bọn họ cũng sẽ biến thành tang thi. Người dân hãy tự bảo vệ mình, chính phủ cùng quân đội sẽ không từ bỏ mọi người."
Một đoạn lời này vẫn luôn phát đi phát lại, có thể phía chính phủ cảm thấy số lượng tang thi còn trong tầm khống chế, có thể nỗ lực tuyên truyền, kiếp trước một tháng sau mạt thế, loại cục diện này mới không khống chế được.
Lâu Hiểu La cảm thấy tuy vật tư cô dự trữ không ít, nhưng luôn không đi ra ngoài không phải chuyện tốt, cô muốn nhìn hoàn cảnh bên ngoài, cọ sát tang thi để luyện tập. Lâu Hiểu La mở cửa phòng ra, ánh đèn hành lang lúc sáng lúc tối, cửa của ba hộ gia đình vẫn luôn đóng chặt, đột nhiên một phòng mở ra, là một người đàn ông cô không quen biết, hơn ba mươi tuổi.
- Cô gái, chỉ có một mình cô sao, đến ở cùng chúng tôi đi.
Dứt lời, hắn còn để Lâu Hiểu La thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi phía sau hắn, tựa hồ như đang biểu hiện thân thiện. Nếu là kiếp trước, Lâu Hiểu La nhất định sẽ không chút do dự mà đi vào, nhưng hiện tại, cô có năng lực tự bảo vệ mình, cô cần đi ra ngoài đối chiến với tang thi, gia tăng kinh nghiệm, nỗ lực giết quái thăng cấp, tranh thủ sớm ngày rời khỏi Thôn Tân Thủ.
- Không cần, cảm ơn, trong nhà không còn nhiều đồ, tôi muốn ra ngoài nhìn xem.
Lâu Hiểu La nhàn nhạt cười, tựa hồ vì cự tuyệt ý tốt của đối phương mà ngượng ngùng.
Một cô gái nhỏ như cô, sao có thể đi ra ngoài, chờ chút tôi đi cùng cô.
Người đàn ông kia tựa hồ thập phần nhiệt tình, tuy Lâu Hiểu La biết hắn có ý đồ, nhưng vẫn ôm lấy suy nghĩ có lẽ hắn thật sự thật tâm, hơn nữa cô cảm thấy mình có năng lực bảo hộ bản thân, cho nên cũng không lo lắng. Tuy thực lực của âu hiểu la kiếp trước so với kiếp này, một cái trên trời một cái dưới đất, nhưng đại ý vẫn là vĩnh viễn không cần đánh giá cao bản thân hoặc coi khinh người khác.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: A, mạt thế, thật đáng sợ, ô ô.
Cơ Thí Thiên: Ngoan, không sợ, có ta. Dứt lời ôm lấy Lâu Hiểu La đang khóc thút thít, nhỏ giọng an ủi.