Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 30: Lại đến thư viện! (2)

Chương 30: Lại đến thư viện! (2)




- Mấy thứ này có thể là binh khí, cũng có thể là năng lực nào đó, ví dụ như năng lực Hoả Diễm của ta, cũng có thể là thứ khác, nhưng xác suất vô cùng thấp. Đường đao của ta chính là như vậy.

- Còn có, thế giới dị biến, không chỉ có những thứ này, còn có rất nhiều chuyện không thể tin nổi, vậy thì cần mọi người đi thăm dò, ta cũng không biết rõ!

Vương Song nói xong, khuôn mặt mọi người từ vẻ mặt chờ mong trở nên vô cùng uể oải, bọn họ căn bản không dám chiến đấu với Zombie, dám cùng Zombie mặt đối mặt toàn diện chiến đấu, cũng chỉ có ba người là Vương Song, Lý Tân, Vương Hổ. Còn hai người khác, một người tên là Tiểu Bạch, bộ dạng ngược lại trắng trẻo, nhưng quả thật lá gan không đủ, còn có một thanh niên được xưng là “Ly Miêu”, đeo một đôi bông tai lớn màu đen, nhuộm một mái tóc màu vàng, nhưng thân thể lại vô cùng linh hoạt.

Hai người bọn họ tuy rằng đã chiến đấu với Zombie, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mấy người vây đánh một Zombie mà thôi. Chân chính chiến đấu với rất nhiều Zombie, chỉ sợ chân bọn họ cũng sẽ mềm nhũn!

Về phần nữ sinh, càng không cần phải nói, không có ai có thể chiến đấu, cũng khó trách Vương Song muốn đi thư viện tìm kiếm sinh lực!

Mà giờ phút này trong thư viện, đang diễn ra một cảnh tượng kinh hãi.

Bởi vì nhìn thấy đám người Vương Song rời đi, Zombie trong thư viện tăng lên, có người nghe được bên trong truyền ra âm thanh không ngừng đập vào cánh cửa gỗ lim kiên cố.

- Rầm rầm rầm.

Thanh âm không ngừng vang lên, làm cho sắc mặt bọn họ vô cùng hoảng sợ, trốn ở một góc run lẩy bẩy, muốn an ủi lẫn nhau.

Tuy rằng bọn họ có không ít nam sinh thân thể cường tráng, chỉ cần lấy hết dũng khí chiến đấu với Zombie, có lẽ, thoát khỏi thư viện cũng không phải là việc khó. Nhưng mà, bọn họ đều đã bị Zombie dọa sợ, nhất là nhìn thấy có người bị Zombie ăn đến chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bụng đều bị vét sạch, càng sợ tới mức ngay cả đi cũng không đi được!

Một đám người, chừng mười mấy người, có nam có nữ, đều cuộn mình ở góc tường, nghe tiếng gào thét khủng bố của Zombie phía sau cửa, cùng với tiếng vỗ cửa gỗ, sắc mặt trắng bệch.

- Vương Song, hắn sẽ tới cứu chúng ta sao?

Trương Hân và Bạch Lan Tâm ngồi xổm cùng một chỗ, sắc mặt có chút tuyệt vọng, nhẹ giọng hỏi Bạch Lan Tâm, ánh mắt có chút mê mang, cũng giống như là đang tự hỏi mình.

- Ai, ta cũng không biết, nhưng, ta thật sự không muốn chết, nếu có người có thể cứu ta, ta sẽ là nữ nhân của hắn, cho dù để cho ta làm cái gì cũng được!

Bạch Lan Tâm cũng có chút tuyệt vọng, nàng thật sự không muốn chết, nàng còn rất nhiều người để quan tâm, nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, đáng tiếc, thế giới này trong nháy mắt thay đổi, một nữ nhân tay trói gà không chặt như nàng căn bản không cách nào thích ứng với thế giới này.

- Ta cũng vậy, nếu có người cứu ta, ta cũng nguyện ý làm nữ nhân của hắn!

Chỉ có trải qua sinh tử, mới có thể hiểu được sinh mệnh đáng quý, đáng sợ nhất là kiểu chết khi bị loại Zombie này ăn tươi, Trương Hân không chút do dự lựa chọn, không từ thủ đoạn để sống sót.

Một đám người cứ như vậy núp ở góc tường, một số nữ sinh nhát gan không ngừng khe khẽ nức nở, còn có nam sinh nắm chặt lấy chân ghế trong tay, có vẻ như làm vậy có thể tăng thêm một chút cảm giác an toàn cho bản thân. Ngay khi hai nữ sinh đang khẽ giọng nói chuyện, đột nhiên một trong những nam sinh có dáng người vạm vỡ đứng phắt dậy, lồng ngực không ngừng trập trùng, vẻ mặt bộc lộ sự hung dữ, hắn đứng lên, nhìn Trương Hân và Bạch Lan Tâm đang nhỏ giọng nói chuyện, lớn tiếng quát:

- Chết tiệt, lão tử không chịu được nữa, dù sao cũng phải chết, vậy chi bằng để lão tử sảng khoái một chút!

Nói xong, một phát nắm lấy Bạch Lan Tâm đang còn ngơ ngác, muốn xé toạc y phục của nàng ra, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt điên cuồng, giống như một con dã thú đã mất lý trí.

- Súc sinh!

Chiếc áo khoác ngoài màu đỏ của Bạch Lan Tâm trực tiếp bị xé rách, lộ ra áo ngực màu hồng, dường như bừng tỉnh, nàng bất ngờ phản kháng dữ dội, không ngừng đánh liên tục vào nam tử trước mặt, không ngừng hét lên:

- Trương Mãnh, ngươi điên rồi sao, thả ta ra! Cứu với! Kéo hắn ra đi!

Những người khác thấy thế, có ý muốn tiến lại để kéo Trương Mãnh ra, có điều nhìn thấy bộ mặt hung hãn của đối phương, cùng với thân hình vạm vỡ, không khỏi tỏ vẻ do dự, như thể đang cân nhắc được và mất, còn một số người thì thờ ơ, đằng nào cũng chết, cần gì phải xen vào việc của người khác đâu, thậm chí có người nhìn thấy hành vi của Trương Mãnh, sự u ám sâu thẳm trong nội tâm trong phút chốc dường như bị khơi dậy, bây giờ đã là Mạt Thế, không ai có thể quản bọn họ, bất luận bọn họ làm cái gì cũng sẽ không sợ phạm pháp, vì vậy, lá gan của bọn họ lớn hơn ngay lập tức.

- Hiện tại đã là Mạt Thế, mọi người cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết, hà cớ gì còn phải kìm nén những ham muốn của bản thân như thế này, những nữ nhân đang ở đây, mọi người hãy vui chơi tùy ý, trước khi chết có thể sảng khoái một chút cũng là thú vui lớn của đời người! Chắc hẳn mọi người cũng đều háo hức được ngủ với những nữ nhân này!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch