Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 123: Công lược độc y thánh quân (Kết)

Chương 123: Công lược độc y thánh quân (Kết)


"Song ta tính toán sót một chuyện."

Tiết Nhiễm hạ giọng:

"Những người ta quen biết, những người quen biết ta, từng người từng người một đều chết đi. Cảnh tượng này diễn ra liên tục, chính ta cũng thấy nhàm chán, vì vậy ta không ngừng nhận nuôi trẻ nhỏ, từ trong số đó chọn được ra những người khiến ta cảm thấy thích, như Tiểu Ly, Đan Nhai, Chiết Kiếm, Duyệt Duyệt, còn có Lưu Niên... Ta muốn tìm một người trường sinh với ta."

"Ngươi nói... Lưu Niên?"

Phong Quang kinh ngạc:

"Ngươi muốn nói Mộc Lưu Niên của Thiên Kim Các?"

"Chính là nàng ta, đúng vậy, nàng vẫn chưa biết nhỉ?"

Tiết Nhiễm cảm thấy điệu bộ kinh ngạc của cô thật đáng yêu, liền cúi đầu hôn cô một cái:

"Cố Nhân Cốc, Ma giáo, Thiên Kim Các đều do ta một tay gây dựng. Ta thấy nhàm chán nên muốn tìm ít chuyện giết thời gian."

Không chỉ có vậy, tương truyền Bách Hiểu Sinh trong giang hồ biết được tất cả bí mật của người trong võ lâm. Bách Hiểu Sinh đời trước qua đời sẽ truyền lại ngôi Các chủ Thiên Kim Các cho người kế nhiệm đời sau. Nhưng sự thật là, các đời Bách Hiểu Sinh đều là một người.

Tiết Nhiễm có quá nhiều bộ mặt, quá nhiều thân phận, Bách Hiểu Sinh, Độc y Thánh quân, giáo chủ Ma giáo đời trước, đằng đẫng năm trăm năm trời cũng hiếm thấy trường hợp nào như vậy. Nghe những điều này, lẽ ra Phong Quang sẽ vô cùng kinh ngạc nhưng con người Tiết Nhiễm, dù hắn có để lộ bao nhiêu thân phận đáng sợ đi chăng nữa, cô cũng sẽ thấy đó là điều đương nhiên.

Nhưng cô không hiểu:

"Ta không nằm trong những lựa chọn của ngươi, sao ngươi lại tìm ra ta?"

"Nàng không nằm trong đám người được chọn, bởi vì nàng là ngoại lệ."

Trong ánh mắt thuần khiết của Tiết Nhiễm tràn ngập sự ấm áp, giống như niềm vui mừng của đứa trẻ khi được phụ mẫu cho đồ chơi. Năm đó, phu thê Hạ Triều kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có con, Hạ Triều bèn tìm Chỉ là, hắn không hề chú ý đến Phong Quang, kể cả khi Hạ triều đưa Phong Quang đến Cố Nhân Cốc, hắn cũng chỉ nghĩ ngộ nhỡ không tìm thấy thứ cần tìm, Phong Quang chắc cũng sẽ có tác dụng. Nhưng hắn không ngờ rằng, tình cảm của Phong Quang lại ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy.

"Để Thanh Ngọc và Quan Duyệt Duyệt ở bên cạnh, chỉ cần nghĩ đến nhỡ đâu một ngày bọn họ biết được chân tướng, tìm ta báo thù, ta đoán cuộc sống của ta sẽ không nhàm chán như vậy nữa."

Sự dịu dàng trong ngữ khí bình thản của Tiết Nhiễm khiến người ta thật khó lý giải.

Trường sinh quá xa vời, những người khác cũng khó lòng hiểu nổi:

"Phong Quang, nàng khác chúng, nàng vì ta mới đến thế giới này, nàng là định mệnh của ta."

Vì có hắn, cô mới được sinh ra đời, vì vậy, cuộc đời cô vốn dĩ thuộc về hắn. Chỉ vì có cô ở bên cạnh, một Tiết Nhiễm chưa từng rung động mới biết đến cảm giác tim mình loạn nhịp. Hắn không ngừng hồi tưởng, những ngày không có cô, những ngày dài dằng dặc đó, thật sự quá vô vị.

"Vậy thuốc trường sinh đó. ."

Phong Quang nghe thấy giọng mình khô khan:

"Ngươi vốn dĩ định cho ai?"

Hắn thành thật đáp:

"Ta vốn định cho Duyệt Duyệt, nhưng đây là dự định trước khi gặp nàng. Nương tử, nàng không được ghen đâu đó."

Tiếng "nương tử" này khiến Phong Quang rùng mình.

Trước đây, trừ khi ở trên giường ra, hắn sẽ không bằng lòng gọi cô như vậy, bởi vì hắn là người rất dễ xấu hổ. Cũng như bây giờ, tai hắn đã đỏ ửng lên rồi.

Phong Quang trong phút chốc tưởng rằng hắn vẫn là Tiết Nhiễm của trước đây, cô đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt lạnh lùng đó, mắt hắn lập tức sáng lên, giống như một đứa trẻ mừng rỡ khi được phần thưởng vậy:

"Tiết Nhiễm, ta đã được định sẵn không phải là người có thể cùng ngươi trường sinh."

Hắn nắm lấy bàn tay chạm lên mặt hắn của cô.

Nụ cười cô nhuốm màu bi thương, khóe miệng ứa máu:

"Bởi vì... ta không sống nổi bao lâu nữa rồi." Tiết Nhiễm lau đi máu trên khóe miệng cô, không ngại làm bẩn bộ y phục trắng, hắn cười nói:

"Ta đưa nàng về, rất nhanh thôi nàng sẽ không sao."

"Không kịp nữa rồi... Ta đã tính thời gian chất độc phát tác, độc này là do Thanh Ngọc điều chế để giải độc trên người Đan Nhai. Vì vậy, ta vẫn phải cảm tạ ngươi, nếu không, ta không thể tìm ra thứ độc dược lợi hại như thế."

Nghe tin Thanh Ngọc chưa chết, hắn không hề ngạc nhiên, có lẽ khi thấy cô và thi thể Thanh Ngọc biến mất, hắn đã dự cảm được rồi.

Hắn cố chấp nói:

"Ta đi tìm Thanh Ngọc, máu phượng hoàng có thể giải độc, nàng sẽ không sao đâu."

"Ta nói rồi... không kịp nữa đâu..."

Phong Quang nhíu mày, có thể thấy cô đang vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn còn tâm trạng than phiền:

"Thanh Ngọc, đứa trẻ này, có cơ hội ta sẽ bảo hắn, điều chế thuốc độc dễ nuốt một chút..."

"Chúng ta cùng đi tìm Thanh Ngọc, chúng ta cùng nói với nó."

Tiết Nhiễm định bế cô đi, nhưng vừa chuyển động nhẹ một chút, cô đã ho sặc sụa, ho rồi lại ho, cuối cùng nôn ra cả máu đen.

Phong Quang yếu ớt mở mắt, nói câu xin lỗi:

"Ta đã làm bẩn y phục của ngươi rồi."

"Nếu như là nàng làm bẩn vậy thì nàng phải giặt sạch cho ta."

Tiết Nhiễm điểm tĩnh lau đi vết máu trên mặt cô. Khuôn mặt cô trắng bệch như ngọc. Máu đen nhuốm trên mặt cực kỳ chướng mắt.

Động tác của hắn thật dịu dàng, nhưng nằm trong vòng tay hắn, cô cảm nhận được hắn đang căng thẳng đến nhường nào.

Cô đưa tay lên nắm lấy tay hắn, khẽ cười:

"Đừng tốn sức... Ngươi là Độc y Thánh quân, tất nhiên sẽ nhìn ra ta không sống nổi bao lâu nữa. Tiết Nhiễm, ngươi xem, ông trời thật công bằng, cho dù ngươi được coi là thần y có thể cứu người chết sống lại thì lời đồn cũng chỉ là lời đồn, ngươi vẫn chỉ là một người phàm."

Cô đợi đến khi chất độc ngấm vào phủ tạng rồi mới đến gặp hắn, để có thể đảm bảo rằng hắn sẽ bất lực. Giống như một cái cớ đẩy người ta vào hố sâu nguy hiểm, đợi đến khi họ chỉ còn một đôi giày lộ ra ngoài, vậy cứu Tiết Nhiễm cúi xuống kề sát mặt cô, giọng điệu như dỗ dành trẻ nhỏ:

"Phong Quang, uống thuốc trường sinh rồi sau này ta sẽ làm bánh hoa quế cho nàng mỗi ngày."

"Bánh hoa quế... hóa ra ngươi vẫn nhớ, nhưng mà... quá muộn rồi, không tác dụng gì nữa... Thuốc trường sinh bất lão, rốt cuộc cũng không thể giải được độc cho ta."

Ánh mắt Phong Quang dần dần mờ di.

Đôi tay hắn ôm cô đột nhiên gồng lên, nhưng cách hắn nói chuyện vẫn dịu dàng như vậy:

"Nàng cho rằng nàng chết đi... ta sẽ bỏ qua cho đám người kia sao?"

"Không quan tâm người có tha cho họ hay không... dù sao ta cũng không nhìn thấy họ nữa rồi."

Vì vậy, uy hiếp cô cũng vô dụng, cô cũng không vĩ đại như hắn ngHĩ.

"Phong Quang, nàng đang trả thù ta sao?"

Tiết Nhiễm lẩm bẩm:

"Một năm, mười năm hay một trăm năm nữa, có lẽ ta cũng sẽ gặp một nữ tử khác, ta sẽ yêu thương người đó như cách ta yêu thương nàng, rồi người đó sẽ cùng ta trường sinh bất lão. Cái chết của nàng, có thể báo thù được ta sao?"

Cô cố gắng mở mắt nhìn hắn, yếu ớt nói:

"Nhưng những người đó... đều không phải ta, bên cạnh ngươi, sẽ không còn có ta."

Đúng vậy, Hạ Phong Quang chỉ có một.

Trong lòng hắn dấy lên sự kinh sợ không dám thừa nhận, lại không nhịn được cảm thấy mờ mịt, hắn nói:

"Nàng yêu ta, tại sao lại không muốn ở bên cạnh ta?"

"Ta yêu ngươi, cho dù ngươi đã hại phụ thân ta, ta vẫn yêu ngươi... Nhưng cho đến ngày ngươi quyết định giết cha ta, chúng ta đã không thể nữa rồi. Ta không như Quan Duyệt Duyệt, có thể tha thứ cho Nam Cung Ly."

Quặn thắt trong người cô nhẹ đi, cùng đó ý thức cô cũng dần tán loạn. Phong Quang thở ra một hơi dài, giống như cảm nhận được đó là hơi thở cuối cùng của mình vậy.

"Tiết Nhiễm, ta không nỡ giết ngươi... nhưng ta nghĩ ra một cách hay để trả thù ngươi, ta... ta sẽ tự tay giết mình..."

"Tiếp tục sống rồi hận ta không được sao?" Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn xuyên qua khuôn mặt tái nhợt của cô:

"Nàng phải biết, dù nàng có chết đi, ta cũng sẽ không buồn đâu.

"Sự báo thù của nàng, đối với ta không hề có ảnh hưởng gì lớn cả."

Nhiều nhất... chỉ là sự tiếc nuối mà thôi, bởi vì hắn đã thấy quá nhiều người chết rồi. Rõ ràng cảm giác hiện giờ không giống như khi nhìn người khác hấp hối trước đây. Vậy câu nói này của hắn, rốt cuộc đang lừa ai đây? Tiết Nhiễm không hiểu.

"Ngươi không buồn cũng không sao..."

Phong Quang dùng chút sức lực cuối cùng nâng đầu dậy, ghé sát môi vào tai hắn, dùng ngữ điệu lưu luyến nhất nói:

"Tiết Nhiễm, chàng phải tiếp tục sống thật tốt, trường sinh bất lão mà sống, ta không muốn khi xếp hàng trên cầu Nại Hà... chàng lại đến quấy rối chút yên tĩnh cuối cùng của ta đâu."

Cuối cùng, cô cười khẽ một tiếng, yên tâm nhắm mắt, ý thức theo gió nhẹ nhàng tan đi, cũng kéo theo cả hơi ấm cơ thể biến mất. Rất lâu, rất lâu sau đó, đến khi màn đêm buông xuống, Tiết Nhiễm hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, một sợi tóc trắng rơi xuống một bên mặt.

Khóe mắt hắn nhếch lên, ung dung nói:

"Ta sẽ theo ý nguyện của nàng, sẽ tiếp tục sống thật tốt."

Ánh mắt ấm áp đó, nói không hết được sự trong sáng. Nụ cười khiến người khác loạn nhịp kia cũng xua tan đi cả ánh trăng sáng lạnh.

Nhưng nụ cười này của hắn, lại không hề có chút sức sống nào. Hắn dường như lại trở về như trước đây, trở lại là một Tiết Nhiễm không biết đến sự rung động. Chỉ vì, cuộc đời hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nụ cười ngọt ngào của người con gái thường khen hắn đẹp nữa.

Hạ Phong Quang chết rồi. Mà trên thế gian này, dù mấy trăm năm nữa, cũng chỉ có duy nhất một Hạ Phong Quang.

Quyển 6 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch