Hắn nắm lấy bàn tay thiếu nữ đang ngủ say kia đặt lên ngực, thì thầm với nàng:
"Nếu như còn sống, nàng nhất định sẽ bảo ta cứu nó, đúng không?"
Trước mắt hắn mờ ảo hiện lên hình ảnh Phong Quang khế mỉm cười gật đầu. Dù sao trước đây, cô cũng đã yêu quý Thanh Ngọc như vậy. Hắn thở dài một tiếng, đặt lên đôi môi tím ngắt của cô một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng lấy từ người cô ra một viên ngọc lấp lánh. Cũng trong tiếng thở dài của hắn, cơ thể cô chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một bộ xương trắng. Hồng nhan bạc mệnh, chỉ trong một khoảnh khắc.
Tiếu Tiếu đứng phắt dậy, bụm miệng thốt lên một tiếng.
"Không phải ngươi cần quả băng tinh sao?"
Tiếu Tiếu nhìn vào quả băng tỉnh đang đưa về phía nàng, rụt rè không dám nhận, nàng áy náy nói:
"Ta cũng không nghĩ phải như thế này..."
"Ngươi cần phải hiểu, có cho đi mới có nhận lại."
Có nhận lại rồi sẽ có mất đi, đạo lý này, hắn đã hiểu rõ từ mười sáu năm trước.
"Dưới núi có người đợi ngươi."
Sau phút chốc mơ màng, Tiếu Tiếu mau chóng nghĩ đến nam tử đó, không còn dáng vẻ tươi tắn khi vừa đến, nàng ủ rũ nói:
"Vậy ngươi phải làm sao?"
"Ta nên thế nào thì sẽ như thế."
Nét mày hắn dãn ra, khiến người ta nhìn vào thấy một chút thư thái.
Tiếu Tiếu cuối cùng cũng nhận lấy quả băng tỉnh, nắm chặt trong lòng bàn tay:
"Đại thúc... sau này ta sẽ đến thăm ngươi."
Hắn không nhìn nàng, an yên nhìn vào bộ xương trắng dưới lớp y phục đỏ, thản nhiên nói:
"Ngươi nên rời đi rồi." Nàng quay người, chậm bước ra khỏi động, đứng trước cửa động, nàng không kìm được ngoảnh lại xem. Ngoài tiếng gió tuyết rít lên heo hắt, âm thanh gì nàng cũng không nghe thấy nữa. Mang theo tâm trạng ủ rũ, rối bời, nàng nắm chặt cổ áo, lần tìm đường xuống núi.
Cách chân núi không xa, thấp thoáng bóng dáng một người đang đứng đợi nàng. Dáng người thanh mảnh, khoác chiếc áo dài màu đen đơn điệu, cũng không thể che lấp đi khi chất lạnh lùng của người đó. Băng tuyết ngập trời cũng không khiến sự nho nhã cao quý đó bị mờ đi. Bên cạnh người này dường như có một vách ngăn, ai cũng không dám lại gần. Tuy nhiên, thiếu nữ kia lại chạy đến, sà vào lòng hắn. Bức tường đổ sụp.
Tiếu Tiếu phủi đi những hạt tuyết vương trên vai áo hắn, giọng trách móc:
"Sức khỏe người không tốt, còn chạy ra đây làm gì?"
"Nếu như con không tùy tiện bỏ nhà đi thì ta cũng không cần chạy đến đây."
Dưới đôi hàng mi dài, cong vút là đôi mắt sâu thẳm xuyên thấu của hắn:
"Tiếu Tiếu, ta nói rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, không nên tùy tiện ôm ta như vậy."
Thanh Ngọc gạt nàng ra, nàng lại sà vào:
"Trời lạnh như vậy, sưởi ấm cho ta một chút đi mà."
"Tiếu Tiếu..."
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, ngày nào người cũng gọi ta như vậy, sao đến cười một cái cũng không được?"
Nàng bĩu môi, chìa tay ra như đang khoe chiến tích:
"Nhìn xem ta đem đến thứ gì này?"
Thanh Ngọc ngơ ngác, sau đó hạ giọng:
"Hắn đưa cho con?"
"Thanh Ngọc, người quen đại thúc áo trắng đó sao?"
Nàng thắc mắc.
Sau một hồi trầm tư, hắn xoa xoa đỉnh đầu nàng:
Tiếu Tiếu không nghi ngờ hắn nữa nhưng nàng lại tỏ vẻ ốm yếu. "Làm sao vậy?"
"Chỉ là ta thấy dáng vẻ thúc ấy yêu thương thê tử, trong lòng chợt nghĩ, nếu như người cũng yêu thương ta như vậy, ta dù có chết..."
"Không được nói bừa!"
Thanh Ngọc cầm lấy tay nàng quát lên.
Trước giờ nàng chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy, không kìm chế được sự sợ hãi:
"Thanh, Thanh Ngọc... người dọa ta sợ rồi..."
Nàng như sắp khóc, Thanh Ngọc sững lại, trước giờ mỗi lần nàng khóc hắn đều phải đầu hàng vô điều kiện.
Nhưng lần này thì không, hắn kéo nàng vào lòng, âm thanh từ cổ họng phát ra:
"Tiếu Tiếu, con nghe cho rõ, ta sẽ không bao giờ yêu con như cách của hắn."
"Tại sao chứ?"
Nàng ấm ức ngẩng lên:
"Người không thích ta sao?"
Bởi vì hắn nguyện làm hại bản thân chứ nhất quyết không bao giờ ép nàng vào con đường chết. Thanh Ngọc không thích bộ dạng khóc lóc này của nàng, hắn cúi đầu. Cuối cùng cũng không kiểm chế được đặt lên môi nàng một nụ hôn, cho dù cử chỉ thân mật này sẽ khiến hắn khống chế không nổi mà nghĩ nhiều hơn nữa.
"Nàng sẽ trường thọ trăm tuổi, chúng ta và họ, sẽ mãi không bao giờ giống nhau."
"Ưm..."
Mặt nàng đỏ bừng, trong đầu ngập tràn hạnh phúc, mơ mơ màng màng không nghĩ được gì. Hắn nói gì thì đành là như vậy.
Thanh Ngọc cười:
"Chúng ta về nhà thôi."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu:
Hắn nắm tay nàng đi trên cánh đồng tuyết, những dấu chân in hẳn trên tuyết, rất nhanh thôi sẽ bị xóa mờ. Đôi nam nữ rời đi chưa lâu, bỗng tuyết đổ sụp, tiếng gió heo hút, bi thương đến tột cùng. Rất nhanh sau đó, tất cả đều bị chôn vùi trong tuyết, để lại một không gian tĩnh lặng. Chỉ thấy gió tuyết nơi Bắc Vực, dường như lại lớn hơn rồi. ........
Tại bệnh viện tốt nhất thành phố, bác sĩ và y tá bận rộn một hồi lâu trong phòng bệnh, cuối cùng máy đo cũng hiện thị nhịp tim người bệnh đã ổn định. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi mọi người dần dần rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không chịu nổi nắm lấy cổ áo chàng thanh niên trẻ, ông gào lên giận dữ:
"Ta nói rồi, cách của cậu không có tác dụng!"
Chàng thanh niên với dáng người thanh mảnh gạt bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình ra, chàng khoác bên ngoài chiếc áo blouse, bên trong là một chiếc sơ mi.
Giờ chàng ta đang phủi đi những vết nhăn trên cổ áo, điểm tĩnh nói:
"Cô ấy sẽ không sao."
Dáng vẻ ung dung bình thản của chàng thanh niên càng khiến người đàn ông đối diện nổi cơn thịnh nộ:
"Con gái ta suýt chút nữa đã mất mạng rồi!"
"Tôi sẽ không để cô ấy chết đâu."
Chàng thanh niên nho nhã nói, khóe miệng cười nhẹ, trông thật đẹp, chỉ là không ai nhìn thấy đôi mắt chàng ta lạnh lùng lóe lên những tia sáng đen tối.
Chàng quấy rầy cô chưa đủ, sao có thể để cô chết được cơ chứ? ...
*x+x*xx*xx*x*x***
*Lời tác giả: Nam Cung Ly từng đi giết người cho Tiết Nhiễm, giết chết rất nhiều người, vì vậy cả đời hắn sẽ sống trong bệnh tật. Nhưng bên cạnh hắn có Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc có Tiếu Tiếu, Đan Nhai có Mộc Lưu Niên, Tôn Nhất Đao cũng làm bạn với rượu... Tất cả có thể nói là đều có một kết thúc đẹp, ngoại trừ Tiết Nhiễm.
Bởi vì hắn phải trả giá cho tất cả những gì hắn làm, thậm chí đến ngọn núi tuyết sụp đổ lúc cuối, hắn còn sống hay đã chết, cũng không rõ, các bạn đọc phán đoán, rồi mỗi bạn thử cho một cái kết của riêng mình xem. Có điều mình cho rằng đây đã là kết thúc tốt đẹp nhất.
Thực ra mình cũng từng nghĩ tới một cái kết hạnh phúc. Đó là Phong Quang mượn năng lực của Hệ thống chủ để quay về 500 năm trước, gặp gỡ Tiết Nhiễm và ngăn chặn những thảm họa phát sinh sau đó. Nhưng thế lại phí thêm giấy bút cho câu chuyện này cũng không cần thiết...
Ha ha ha, mình không thích viết truyện ngược, vì vậy để bù đắp cho tâm hồn íu đúi bị tổn thương này, mình sẽ thả bay bản thân một chút [cười]. Tiếp theo sẽ là một câu chuyện biết "lái xe", ý nghĩa chỉ có một, tất cả đều vì "lái xe". Mời những hành khách say xe bỏ qua câu chuyện sắp tới nhé.