Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 129: Công lược nhiếp chính vương

Chương 129: Công lược nhiếp chính vương


Bạch y mặc trên người càng tôn lên dung nhan đẹp như tranh vẽ và khí chất nổi bật của hắn. Nhưng Phong Quang không thích bộ đồ trắng này, nên cô nói:

"Vương thúc không mặc bạch y thì tốt hơn."

Cô nói vẻ đương nhiên:

"Vì ta sẽ không nhịn nổi muốn làm dơ nó."

"Nếu dơ thật rồi, a hoàn giặt giữ trong phủ của thần sẽ rất đau đầu."

"Không sao, ta sẽ ban cho thúc một bộ đồ màu đen."

Nam tử nói bằng giọng bất lực:

"Thần mặc bạch y nhiều năm, Bệ hạ còn chưa quen sao?"

"Ta nói đã nhiều năm rồi, Vương thúc còn chưa chịu đổi bộ khác à?"

"Hay là, Bệ hạ thử đổi hồng y trước xem sao?"

"Chán."

Cô bĩu môi:

"Phong Nhã đi thành Đông Dương rồi, gần đây Vương thúc trong cung không thấy muội ấy nữa đâu."

Cho nên Vương thúc cũng không cần chạy vào cung hoài.

"Thần biết, công chúa đi cùng với khâm sai Bệ hạ phái đi, đi cứu tế nạn dân rồi."

Hắn đúng là không thèm che đậy mức độ nắm bắt thông tin trong cung của mình. Phong Quang tiếc nuối nói:

"Giá như Vương thúc có thể về Đế Đô sớm hơn, biết đâu có thể tiễn Phong Nhã một đoạn."

"Án chỉ phủ Lũng Châu tham ô, quả thật làn tốn không ít thời gian của thần, nhưng vừa về tới đã nghe Bệ hạ tìm được người cứu tế nạn dân, thần cũng cảm thấy an ủi."

Cô luôn đẩy vấn đề xoay quanh Hạ Phong Nhã, còn hắn thì luôn chuyển đề tài.

Phong Quang hiếu kỳ:

"Vương thúc không sợ ta tìm lầm người à?"

"Niếti đã là naười Bê ha chon: vây thì không sơ lầm" "Đúng vậy, hắn đúng là người ta chọn."

Phong Quang lại đổi tư thế ngồi lười nhác, đôi mắt hơi nhíu lại:

"Nam nhân tên Mộ Lương đó trông rất hợp ý ta."

Cố Ngôn cười tươi như tắm gió xuân, nụ cười dịu dàng xao động:

"Hậu cung của Bệ hạ thiếu người sao?"

Khi Phong Quang tròn mười lăm tuổi, đại thần văn võ trong triều liền ra sức tiến cử người vào hậu cung, huống chỉ khi cô còn là Hoàng Nữ, Tiên Hoàng đã định hôn ước cho cô và Lam Thính Dung của phủ Trấn Quốc Công. Nhưng vì Lam Thính Dung luôn canh giữ biên cương, hôn sự này cử hoãn lại mãi.

"Hậu cung của ta đúng là thiếu người."

Phong Quang tể oải tự rót trà cho mình:

"Có điều, ta cũng không vì vậy mà tùy tiện nạp hoàng phu."

"Thần sẽ thay Bệ hạ điều tra bối cảnh của hắn, để Bệ hạ yên tâm."

"Vương thúc hiểu lầm rồi, không liên quan tới bối cảnh, chỉ là chuyện hôn sự phải cẩn trọng, nếu ta gặp người khác thích hơn thì sao?"

Cố Ngôn cười nói:

"Gặp người thích hơn, Bệ hạ cũng có thể thu nhận vào trong cung!"

Cô đưa ly trà lên sát miệng.

Hắn hỏi:

"Có gì không thể?"

Phong Quang ngước đôi mắt phượng, phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người lên nhìn, nói với giọng lạnh nhạt:

"Đời này ta chỉ có một phu quân mà thôi."

Cố Ngôn hơi sững người.

Cô nhanh chóng mỉm cười:

"Dù sao ta đẹp như vậy, lại là vua của một nước, thu quá nhiều đàn ông, họ suốt ngày đấu đá vì ta, ta sẽ thấy rất phiền."

"Bệ hạ nói đúng."

Cố Ngôn mỉm cười cúi đầu. Cô nói như đang đùa, vậy hắn cứ xem như đây là một lời nói đùa vậy. Con người vốn có lòng tham không đáy. Trên thế gian nhiều cám dỗ như vậy, người bình thường vẫn không thể đạt được thanh †âm auả duc: huống chi là Đế Vưởng muốn dì được đó chứ? Nhin †im hắn vừa rồi hơi loạn, giống như là ảo giác.

Phong Quang chống đầu, híp mắt nhìn hắn:

"Vương thúc, trước khi Vương thức về, ta đã tìm được người đi thành Đông Dương cứu tế. Nề mặt ta làm được chuyện lớn như vậy, ta có thể xin Vương thúc một yêu cầu không?"

Vì tư thế ngồi của cô, khiến cổ áo càng mở to hơn, hơi lộ làn da trắng ở trước ngực.

Cố Ngôn đưa mắt nhìn hoa sen nở rộ trong hồ, hỏi:

"Bệ hạ có yêu cầu gì?"

Cô uể oải nói:

"Dẫn ta xuất cung chơi một ngày."

Đế Đô là thành thị phồn hoa nhất Đông Vân Quốc. Tiếng rao bán hàng rong vang lên khắp nơi, người qua người lại tấp nập, còn có sử giả và thương nhân các nước khác đến đây sinh sống.

Từ thời của Tiên Hoàng, Đông Vân Quốc đã đạt thời kỳ hoàng kim, có quan hệ giao thương với nhiều nước.

Phong Quang từ chối đề nghị cô mặc nam trang của Cố Ngôn, cô vẫn mặc hồng y. Đương nhiên rồi, dưới sự yêu cầu gay gắt của Cố Ngôn, bộ y phục này của cô rất nghiêm chỉnh, không hề xuất hiện tình trạng lộ da thịt. Cố Ngôn đỡ cô xuống xe ngựa.

Vừa xuống, cô liền vươn vai ưỡn người thật không đẹp mắt, Cố Ngôn chỉ có thể xem như không thấy.

"Phong Quang muốn đi đâu?"

Vì là ngoài cung hắn không thể gọi cô là Bệ hạ, còn bốn thị nữ đều vẫn âm thầm bảo vệ cô.

Phong Quang không trả lời hắn mà chạy thằng đến chỗ người bán kẹo hồ lô:

"Cho ta hai xâu... Không, ta lấy ba xâu kẹo hồ lô."

Thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ông lão lập tức mỉm cười đưa kẹo hồ lô cho cô:

"Hai đồng một xâu."

"Cố Ngôn, trả tiền."

Phong Quang cầm kẹo hồ lô không thèm quay đầu nhìn chỉ nói một câu rồi lại chạy tiếp đến tiệm bánh hoa quế.

Cấ Ngân lấv tiền ra cho âna lão nái: "Không cần thối", hắn lại vội vã đuổi theo Phong Quang.

Đợi khi hai người từ tiệm bánh đi ra, người cầm kẹo hồ lô trở thành Cố Ngôn, vì Phong Quang vui vẻ cầm bánh hoa quế trong túi giấy.

Cô ngẩng đầu nói:

"Thúc không được ăn vụng kẹo hồ lô của ta."

"Được, ta không ăn vụng."

Hắn đã qua cái tuổi ăn món này rồi. Mọi người trên đường bỗng xôn xao, tự giác đứng dạt sang hai bên đường.

Hoa tươi trải đầy đường, trong sự bảo vệ của nhiều tỳ nữ, một nữ tử yểu điệu đang từ tốn thướt tha đi tới. Trên đầu cài một chiếc trâm vàng, ngọc châu trên trâm đung đưa, rung lắc theo từng bước chân của nàng ta phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Nàng ta mang mạng che mặt nhưng chỉ riêng đôi mắt đẹp mê hồn cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra được dưới lớp mạng che mặt kia là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Bạch y nhẹ nhàng thanh nhã lại khiến nàng ta thêm phần thanh thoát.

Phong Quang bất mãn hỏi Cố Ngôn:

"Nàng ta là ai? Sao còn phô trương hơn ta?"

Điều mà cô không vừa ý, nằm ở câu sau.

"Nàng ta tên là Tô Nhứ, chủ nhân của Tố Linh Hiên. Đồn rằng nàng ta có thuật thông linh, có thể thấu được trong lòng người đang nghĩ gì, có thể tính được tương lai, vì vậy mỗi ngày có rất nhiều người muốn gặp nàng ta."

"Muốn gặp? Chẳng phải nàng ta đang nghênh ngang ra ngoài sao?"

"Ngày mười lăm hàng tháng, nàng ta đều ra khỏi Tố Linh Hiên, đi chùa cầu phúc cho bá tánh."

"Nói vậy, nàng ta cũng là một bà đồng có tư tưởng lớn lao."

"Bà đồng" từ hình dung này quả là..."

Cố Ngôn ho nhẹ một tiếng:

"Câu nói này nếu để cho người khác nghe được, có thể Phong Quang sẽ bị bá tánh ghét bỏ."

"Ai dám ghét ta?"

Cô cười kiêu ngạo: Khi cô nương Tô Nhứ đó đi ngang qua hai người thì bỗng dừng lại giống như nhất thời nổi hứng, chuyển đổi phương hướng. Người bên đường vội vàng nhường đường cho nàng ta.

Nàng ta đi đến trước mặt Phong Quang và Cố Ngôn, hành lễ phúc thân trước, sau đó mí mắt cong lên, nhìn Phong Quang nói:

"Cô nương sống phóng khoáng tùy ý, nhưng nếu không làm tốt việc của mình, e rằng hại người hại thân."

"Bổn tiểu thư vui chơi hàng ngày, đâu có thời gian hại người hại thân chứ?"

Phong Quang trợn mắt, khoanh tay liếc nhìn nàng ta, thái độ cực kỳ ngạo mạn.

Tô Nhứ lại nói:

"Tiểu nữ chỉ nói việc mình nhìn thấy, là tốt bụng nhắc nhở, có làm được hay không, còn phải xem quyết định của cô nương."

Quyển 7 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch