Phong Quang cắn răng ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện hình như hắn cũng đau. Trán hắn chảy đầy mồ hôi, hắn đang cố hết sức nhẫn nhịn. Giọt mồ hôi đó chảy dọc xuống chiếc cằm hoàn mỹ, cuối cùng rơi "tách" xống nước. Nhìn thật gợi cảm! Cố Ngôn bất đắc dĩ nói:
"Là Bệ hạ kêu đau..."
Hắn lại kêu rên lên một tiếng, bởi vì tiểu cô nương bám trên người hắn đã cắn vào yết hầu hắn.
Cô vươn đầu lưỡi mềm mại ra khẽ liếm, nói mơ hồ:
"Giờ ta không đau rồi, chàng cử động đi!"
Cô thẳng thắn yêu cầu như vậy, can đảm đến mức khiến người ta vui mừng.
Đôi mắt Cố Ngôn tối lại, dùng sức ôm chặt cô vào cơ thể mình hơn, bắt đầu từ từ cử động mạnh hơn. Phong Quang cắn môi rên rỉ thành tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Lần đầu tiên làm ở trong nước cũng khiến cơ thể cô nhanh chóng không còn cảm thấy quá đau nữa, ngược lại còn chịu được vô số kích thích khó nói thành lời. Cô giống như người bị rơi xuống nước, còn nam nhân trước mặt là tấm gỗ duy nhất mà cô có thể dựa vào. Cố Ngôn thích tiếng ngâm nga đè nén của cô, nhưng nếu lớn tiếng hơn một chút thì thật tốt.
Hắn hôn lên môi cô, lưỡi hắn cạy mở môi cô tiến thẳng vào trong khoang miệng, từ từ cướp đoạt không khí trong miệng cô. Khi cảm thấy cô sắp không thở được nữa, hắn thả cô ra. Phong Quang chỉ có thể há miệng thở dốc và cùng lúc đó, hắn gia tăng tốc độ và sức va chạm của thân dưới, khiến cô lớn tiếng kêu lên mà không kịp đè nén lại.
Ừ... Đúng thật là sung sướng."Cố... Cố Ngôn... Ừ..."
Cô nói đứt đoạn:
"Chàng... khốn kiếp... nhẹ chút..."
"Bê hạ, cơ thể người không phải nói vậy với thần."
Cô không phục cắn một cái trên vai hắn.
Cố Ngôn vỗ mông cô, vui vẻ hôn lên đỉnh đầu cô:
"Bệ hạ có thể cắn mạnh hơn." Cái cắn mà hắn nói, cũng không biết có phải là chỉ cắn vai hắn hay không. Phong Quang đỏ mặt, cô không ngờ thường ngày đều là cô chọc ghẹo hắn, giờ lại là lúc bị hắn chọc ghẹo ngược lại. Nhưng khoái cảm mà hắn đem đến trong cơ thể đã khiến cô không còn sức lực quát lại hắn.
Khoái cảm cực đỉnh đến lần nữa, lần này mãnh liệt hơn lần đầu tiên. Thân trên của cô ngửa ra sau, ngón chân duỗi thẳng, cong thành hình vòng cung. Cô vô ý thức nắm lấy tóc dài của hắn, Cố Ngôn rít khẽ lên một tiếng.
"Cố Ngôn... Cố Ngôn..."
Cô không ngừng gọi tên hắn, ra sức kéo tóc hắn mạnh hơn.
"Ta đây..."
Một tay Cố Ngôn đặt sau lưng cô, đề phòng cô rơi xuống nước.
Hắn cúi đầu, ngậm viên châu không lớn nhưng vừa xinh trước ngực cô, đồng thời, động tác của hắn càng lúc càng nhanh. Phong Quang buông tóc hắn ra, siết chặt cổ hắn, khi hắn vừa muốn quay lưng, đôi chân cô xiết chặt lưng hắn lại không cho hắn rời đi, rất nhanh, một luồng hơi nóng phóng thích trong người cô.
Cố Ngôn tựa vào má cô, thở hổn hển:
"Phong Quang?"
Hắn không gọi cô là Bệ hạ, vì lúc này hắn đang vui sướng.
Phong Quang thở gấp, cả người không sức lực, cô nói chậm rãi:
"Ta cần một hài tử.
Hắn cười tít mắt. Cô ngẩng đầu cười nhẹ, trên mặt còn nét tình triều, vô cùng quyến rũ:
"Vương thúc, dù sao đám triều thần đó cũng hối thúc ta sớm ngày sinh con, nếu sinh cùng những nam nhân mà họ đưa vào cung, chỉ bằng ta và chàng sinh một đứa. Chàng thông minh lại tuấn tú, hài tử chắc cũng không xấu được."
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
"Đối với Bệ hạ, thần chỉ là công cụ sinh hài tử của Bệ hạ thôi sao?"
"Không phải, dù sao đi nữa, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, trong lòng trẫm cũng rất yêu thích Vương thúc."
Phong Quang điềm đạm nói xong, liền từ người hắn đi xuống:
"Đại quân còn đang đợi chúng ta, quay về thôi."
Hắn ôm lấy tay cô không buông ra, còn khiến cô dính chặt người hắn hơn. Cố Ngôn hơi nhếch môi: "Bệ hạ muốn có hài tử, thần sẽ dốc hết sức hoàn thành, vậy làm thêm lần nữa nhé."
Gậy dài đã mềm đi trong người Phong Quang, lại trở nên nóng bỏng như sắt, cô cảm thấy không lành.
Một canh giờ sau, mọi người đều nhìn thấy Nữ hoàng của họ được Khiêm vương bế về. Nữ hoàng đưa tay che mặt, mặt và cổ cô đều nhuộm đầy dấu hồng trông rất thẹn thùng. Ngược lại nhìn Khiêm vương điện hạ lại đầy tinh thần. Nếu không để ý đến y phục ướt đẫm của hắn thì tin rằng mọi người chỉ nghĩ rằng họ đơn thuần là đi đạp thanh... Câu này nói ra ai cũng không tin.
Cố Ngôn lướt nhìn mọi người, mọi người lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa. Phong Quang hung dữ nói:
"Buông ta xuống."
"Bệ hạ sao gấp vậy, thần làm như vậy chẳng phải sợ người không sức lực sao?"
Cố Ngôn cười dịu dàng mê người. Mọi người xung quang nghe ngay được ba chữ "không sức lực..."
Cô cứng họng, chỉ biết nhìn hắn:
"Người có trẻ con quá không?"
"Bệ hạ thường nói tâm tư trẻ là chuyện tốt, giờ xem ra, cũng không phải là chuyện xấu."
Cô nghiêm mặt:
"Cố Ngôn, trẫm lệnh ngươi buông ta xuống."
Hắn , mắt nhìn:
Phong Quang bước từ trong lòng hắn xuống, vừa đứng xuống đất cô liền bị chao đảo nghiêng người lại ngã vào lòng hắn.
Cố Ngôn nói từ tốn:
"Eo Bệ hạ không tốt, cẩn thận vẫn hơn."
Ô, eo Nữ hoàng còn không tốt... Mọi người lại cúi đầu thấp hơn, như là đã chứng kiến việc gì to tát lắm.
"Tiểu Ngã!"
Phong Quang giận đùng đùng:
"Qua đây đỡ trẫm!" Tiểu Ngã vội vàng chạy qua đỡ Phong Quang từ lòng Cố Ngôn.
Cố Ngôn nói với Tiểu Ngã:
"Giờ chân Bệ hạ không còn sức lực, hầu hạ cẩn thận đấy."
Chân không sức lực! Đúng là quá mạnh mẽ mài! Mọi người đều đỏ mặt.
"Cố Ngôn, đồ khốn kiếp nhà ngươi!"
Đây là câu thét cuối cùng, trước khi Phong Quang lên xe ngựa. Ôi uy nghiêm Nữ Hoàng của cô! Cố Ngôn giống như không nghe thấy, hắn nói với tướng lĩnh và binh sĩ:
"Khởi hành đi."
"Dạ, Vương gia."
Tướng lĩnh nhận lệnh.
"Kha công tử." Cố Ngôn nhìn sang Kha Hoài đứng bên cạnh.
Kha Hoài nói: "Vương gia."
Suốt chặng đường, hắn ta vốn ngồi cùng xe ngựa với Phong Quang, nhưng vì vừa rồi Phong Quang lên xe không bảo hắn ngồi cùng, nên giờ đây hắn đứng tại chỗ, không biết nên làm sao.
Cố Ngôn hé nhẹ môi: "Bệ hạ cần nghỉ ngơi, Kha công tử ngồi chung xe với ta."
"Dạ." Kha Hoài cúi đầu ứng đáp. ...
Đi tiếp ba ngày đường, sau khi xuyên qua vùng hoang dã, đoàn người cuối cùng cũng đến được doanh trại ở biên cương.
Lam Thính Dung dẫn theo tướng sĩ đứng trước cổng doanh trại chờ đợi. Khi nhìn thấy người trên xe ngựa bước xuống, tất cả liền quỳ xuống đất: "Bái kiến Bệ hạ."
Tiểu Ngã dìu Phong Quang xuống xe. Trên chiếc xe ngựa sau, Cố Ngôn và Kha Hoài cũng đi xuống.
Phong Quang liếc nhìn Cố Ngôn, phất tay nói:
"Chư vị không cần đa lễ, đứng dậy đi."
"Tạ Bệ hạ."
Binh sĩ đứng dậy. Phong Quang nhìn về phía nam nhân đúng đầu đám binh sĩ. Lông mày lưỡi mác, khí tức kiên cường bất khuất. Bộ áo giáp màu trắng bạc trên người càng khiến hắn trở nên tuấn tú phi phàm, nhiệt huyết nam nhi lúc này e rằng có thể khiến không ít thiếu nữ gào thét.
"Ngươi là Lam Thính Dung, Lam tướng quân?" "Ừ, quả là khôi ngô tuấn tú."
Phong Quang khẽ gật đầu tán thưởng:
"Điều kiện nơi biên ải gian khổ, ngươi dẫn binh đánh giặc nhiều năm. Vất vả cho ngươi rồi."
Lam Thính Dung không hề kiêu ngạo nói:
"Bảo vệ quốc gia là vinh dự của thần. Hơn nữa, trong doanh trại còn có rất nhiều người vất vả hơn thần. Thần không dám kêu khổ."
"Tốt, tốt, tư tưởng giác ngộ cũng rất cao."
Nói như là cô không biết hắn túc trực biên cương là vì không muốn gả vào hoàng cung vậy. Chà, hắn không muốn gả, cô cũng không muốn cưới.
Cố Ngôn bước ra một bước:
"Bệ hạ lần này ngự giá thân chinh, đem theo lương thảo và thái y mà tướng quân cần, tiếp theo tướng quân dự tính thế nào?"