Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 145: Công lược nhiếp chính vương

Chương 145: Công lược nhiếp chính vương


Phong Quang hỏi: "Vậy sao muội thoát được?"

"Là vị công tử này đã cứu muội."

Hạ Phong Nhã nhìn sang nam nhân tuấn tú đứng kế bên, lại nói với Phong Quang:

"Hoàng tỷ, đây là Thẩm Hư công tử, chàng giống với Mộ Lương, cũng là kiếm khách giang hồ."

Phong Quang cảm tạ:

"Thì ra Thận Hư công tử cứu hoàng muội, đa tạ công tử ra tay cứu giúp."

"Không có chỉ, giữa đường thấy bất bình ra tay tương trợ, đây là quy tắc của kiếm khách giang hồ, chỉ là ta không ngờ, người ta cứu được lại là Bình Hòa công chúa."

Thẩm Hư cười khiêm tốn, nói tiếp: "Nữ hoàng Bệ hạ, tại hạ là Thẩm Hư." Không phải Thận Hư.

Phong Quang không đếm xỉa đến hắn, cô vẫy tay gọi Phong Nhã. Cô ta ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô, Phong Quang tỷ muội tình thâm nói:

"Phong Nhã tội cho muội quá, nhưng có thể quay về an toàn là tốt rồi. Ta thấy sắc mặt muội không tốt, chẳng lẽ bị thương? Có cần cho thái y chẩn đoán xem thử không?"

"Không cần đâu, hoàng tỷ, muội bị trúng độc."

"Sao? Vậy càng nên cho gọi thái y xem thử!"

"Hoàng tỷ yên tâm, độc của muội đã được giải."

Phong Quang đã biết còn hỏi:

"Giải rồi, chuyện này là sao?"

Phong Nhã nói từ tốn:

"Tên hắc y nhân đó muốn dùng thuốc độc khống chế muội, giúp hắn lấy bản đồ bố trận của quân ta, nhưng khi hắn ngủ, muội trộm thuốc giải từ trên người hắn, sau đó muội được Thẩm công tử cứu."

Gì mà ăn trộm? Là người ta thích muội giả vờ ngủ để muội lấy thuốc giải đi đấy. Phong Quang không nói ra câu này, cô luôn là một thính giả tốt, biết đôi lúc không nên chen miệng. Quả nhiên, Phong Nhã đem về một tin tức quan trọng:

"Muội đoán độc họ hạ cho muội giống với độc hạ cho các tướng sĩ, nên thuốc giải đó muội chỉ uống một nửa, giữ lại một nửa. Hoàng tỷ, mau cho thái y đem đi xem thử, có thể nghiên cứu ra được liệu gì trong thuốc giải hay không, nói họ làm theo một liều này?"

Ánh mắt Phong Quang sáng lên, liền nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hư ngưng trọng trong phút chốc. Cô đoán nhị hoàng tử Lung Thao Quốc này, chắc chắn không biết Phong Nhã lại dùng chiêu như vậy. Tâm trạng cô rất tốt, quan tâm sờ đầu Phong Nhã:

"Phong Nhã, tội cho muội quá, đợi khi tướng sĩ tam quân giải độc, muội sẽ là công thần lớn nhất của Đông Vân Quốc chúng ta."

Tiếng tâm của công chúa Bình Hòa sẽ càng vang, lòng dân càng bình ổn, sau này nếu cướp ngôi, cũng dễ dàng hơn. Nhưng Phong Quang không lo lắng ngược lại lại thấy buồn bã, vì theo như cô thấy, Phong Nhã không hề có suy nghĩ cướp ngôi.

Cũng đúng, mười lăm năm nay, cô đối với Phong Nhã hầu như là xin gì được nấy, chuyện gì cũng không giành với cô ta. Trong mắt Phong Nhã, tuy Phong Quang hơi ngu xuẩn, nhưng là một người tỷ tỷ tốt. Phong Nhã lại không phải người có dã tâm to lớn, vong ân bội nghĩa, chắc cô ta phải nhàn rỗi lắm mới giành ngôi với Phong Quang.

Lúc này Cố Ngôn lên tiếng nói:

"Không biết Thận Hư công tử là người ở đâu?"

"Giang hồ lãng tử, bốn bể làm nhà."

Thẩm Hư nói: "Vương gia, là Thẩm Hư"

Cố Ngôn tự bỏ qua nửa câu sau:

"Thận Hư công tử biết ta là Khiêm vương?"

"Tại hạ từ lâu đã nghe danh, Nữ hoàng Bệ hạ rất sủng ái Khiêm vương. Nơi nào có Nữ hoàng thì nơi đó sẽ có Khiêm vương, nhìn Vương gia đứng bên Bệ hạ nên ta mới đoán như vậy."

Thẩm Hư nói xong, tiếp câu như thường lệ: "Vương gia, ta tên Thẩm Hư."

Nên xin ngài đừng theo Nữ hoàng gọi ta là Thận Hư công tử. Tuy khi nghe mình bị gọi như vậy thái độ của hắn ta rất không quan tâm, nhưng người khác nghe nhiều lại nghĩ hắn ta đúng là bị thận hư thì sao?

Nhưng Phong Quang rất muốn hỏi, chẳng lẽ việc cô thích chọc ghẹo Cố Ngôn truyền đến nước làng giềng rồi sao?

Cuối cùng, việc xử lý thuốc giải giao cho Lam Thính Dung đi làm. Nửa viên thuốc đó trong tay hắn ta, đúng là yên tâm hơn bỏ vào két bảo hiểm, vì Số hai là Mộ Lương, số ba là Kha Hoài, hiện giờ trong Hậu cung của Phong Nhã chỉ còn duy nhất một nam nhân vẫn chưa xuất hiện.

Phong Quang tính giùm dàn hậu cung cho nữ chính đã hoàn toàn đi lệch kịch bản, vỗ trán của mình, cái gì chưa xuất hiện? Nam chính số năm chẳng phải là em trai Lam Thính Dung, Lam Thính Vũ sao?

Cô nhớ là hắn được Hệ thống thiết lập là gay, nhưng được Hạ Phong Nhã bẻ cong thành thẳng, từ một tên suốt ngày chỉ biết ăn chơi đồng tính, trở thành nam nhân tốt chung tình tuyệt đối. Đợi đã, gay? Vậy hôm đó cô gặp hắn ta và Tô Bích cô nương lăn lộn trên giường là sao? Phong Quang nghĩ rất nhiều, vẫn không có câu trả lời.

Cách mười lăm năm mới nhớ lại kịch bản, cô phát hiện mình gần như đã quên hết những tình tiết trong đó. Những tháng ngày này, do cô trở thành Nữ hoàng nên cuộc sống quá an nhàn, ngay cả người cũng lười đi rất nhiều, không còn thói quen tốt ngày ngày nghĩ xem làm sao để đi đúng kịch bản.

"Đúng là sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc(1)." Phong Quang ngồi trong lều, lắc đầu than.

Không biết Cố Ngôn vào từ khi nào nói:

"Sao Bệ hạ cảm khái như vậy?"

Cô đã quen bốn người Tiểu Ngã coi lời cô nói như gió thoảng bên tai, dù cô nói bao nhiêu lần đừng cho Khiêm vương vào thì cũng vô dụng. Không lâu sau, cô vẫn cứ nhìn thấy Cố Ngôn đi vào trong lều.

Cô bĩu môi, nói giọng lười nhác:

"Chính là cái gọi là sông có lúc đục lúc trong..."

"Bệ hạ có biết mỗi khi mình muốn chuyển chủ đề thì hay nói gì không?"

Cô không hiểu: "Nói gì?"

"Bệ hạ sẽ nói mấy câu râu ông nọ cắm cằm bà kia như sông có lúc đục lục trong hôm nay nương phải xuất giá."

Hắn quả là hiểu cô... Phong Quang ưỡn thẳng lưng sĩ diện nói:

"Là người muốn hỏi, ta chỉ là trả lời sự thật thôi."

"Có lẽ, lần sau thần muốn hỏi Bệ hạ chuyện gì, cần đổi cách khác."

Hắn mỉm cười, nói dịu dàng:

"Ví dụ nhốt Bệ hạ vào trong một cái lồng, đến khi Bệ hạ nói ra sự Phong Quang thấy lạnh sống lưng, cô tỏ ra điềm tĩnh: "Người dám?"

Hắn chỉ cười không nói gì. Hắn dám đấy. Phong Quang có nhận thức này nên không nhịn được run sợ, trái tim đập mạnh, giống chó con nịnh nọt chạy qua ôm cánh tay hắn nói:

"Vương thúc yên tâm. Vương thúc muốn biết gì, bất luận là loại hình lý tưởng, hay ta thích ăn gì, thích chơi gì... dù là ngày ta tới quỳ thủy, ta đều không giấu đâu."

"Mẫu hình Bệ hạ thích là nam nhân dịu dàng ân cần. Bệ hạ thích món ngọt như bánh hoa quế, kẹo hồ lô... Việc Bệ hạ thích làm là hàng ngày nằm mơ chọc ghẹo nam nhân. Còn về quỷ thủy... tháng trước quỷ thủy của Bệ hạ là vào ngày mười bảy."

Trong khi Phong Quang sởn tóc gáy, hắn nắm tay cô, kéo cô vào lòng:

"Bệ hạ, những thứ người nói, thần đã biết từ lâu, hay là Bệ hạ thử nói những thứ khác, ví dụ như Bệ hạ chọn quan hệ bất chính cùng thần, đúng là chỉ muốn có hài tử sao?"

Nếu cô trả lời là "đúng", Phong Quang có thể tưởng tượng hắn đem thế này thế nọ thế kia "đại chiến" ba trăm hiệp. Nên cô chọn trả lời thành thật:

"Hài tử chỉ là phụ, ngủ với người mới là mục đích chính."

(1) Nghĩa là: Biết lo lắng mới tồn tại được, chìm đắm trong an lạc sẽ diệt vong.

Quyển 7 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch