Một lúc lâu sau, khi không khí trầm lặng đến chỉ còn nghe tiếng giọt máu chảy trên đất, Tiền Tù bái phục nói:
"Khiêm vương đúng là quyết đoán, chỉ là phế một cánh tay không đủ, hay là Khiêm vương đâm thêm một kiếm trước ngực mình đi?"
Phong Quang trợn mắt, cô nói không được, chỉ còn biết nhìn Cố Ngôn ra sức lắc đầu. Cố Ngôn than thở.
"Cũng đúng, vì một nữ nhân mà làm đến mức này thật không đáng. Hạ Phong Quang tuy là Nữ hoàng, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân, Khiêm vương hà tất vì ả ta tổn thương bản thân mình chứ?"
"Tiền thống lĩnh, nói có giữ lời không?"
Câu nói này của Cố Ngôn ý là thật sự định làm theo.
Sau khi Tiền Tù kinh ngạc xong, liền cười vui hơn, ông ta không ngờ, Khiêm vương Cố Ngôn danh tiếng lẫy lừng khắp cả hai nước, lại là một nam nhân khờ.
Vì vậy, ông ta cũng thể nói:
"Nếu như Khiêm vương đâm một kiếm vào ngực mình mà ta không buông tay Phong Quang thì trời đánh ta, người ở đây có thể làm chứng."
Vì mất máu quá nhiều nên mặt Cố Ngôn trắng bệch, khi nhìn sang Phong Quang hắn lại nở một nụ cười:
"Bệ hạ yên tâm, Người sẽ không sao đâu." Dứt lời, Cố Ngôn tay trái cầm kiếm, đâm một nhát vào ngực.
Trong màu đỏ lóa mắt, hắn rút kiểm ra rồi từ từ quỳ trên mặt đất. Tiền Tù kinh ngạc, bị sự gan lì của Cố Ngôn làm khiếp vía, tay ông ta cũng chợt buông ra. Phong Quang té xuống đất họ vài tiếng. Mặc kệ cổ mình đau hay không, cô bò dậy chạy về phía Cố Ngôn, ngồi bên cạnh hắn. Cô đưa tay ra một lúc mời tìm thấy chỗ để đặt tay.
Cô run rẩy đặt tay lên gương mặt trắng tái của hắn, khóc thút thít:
"Ta đã nói là đừng rồi! Sao chàng không nghe chứ?"
"Ở trong tàng thư của Bệ hạ..."
Hắn hé môi, gương mặt không còn khí sắc cũng có nét đẹp khác lạ mê hoặc lòng người: "Thần thấy trong đó nói... khi nữ nhân nói đừng, thật ra là cần."
Phong Quang cười không nổi, cô lau sạch nước mắt của mình nhưng nước mắt lại nhanh chóng tuôn rơi.
Cô cũng không còn để tâm tới nữa, bắt đầu xé vạt áo của mình, vừa xé cô vừa khóc:
"Những thứ sách đó là lừa gạt, chẳng phải chàng không cho ta xem sao? Sao còn làm theo lời trong đó?"
"Vì thần biết, Bệ hạ sợ đau."
Phong Quang cúi đầu, khóc nhiều hơn nhưng cô vẫn chưa xé được vạt áo. Cố Ngôn ném kiếm trong tay, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của cô, vẫn còn tâm trí cười nói:
"Bệ hạ, làm gì đó?"
"Ta... ta muốn xé vạt áo băng bó vết thương cho chàng. nhưng... nhưng..."
Cô khóc nức nở, ấm ức nói:
"Ta xé không ra... ta... ta thật vô dụng..."
Trên tay hắn và trên ngực hắn chảy rất nhiều máu. Người bên cạnh nhìn cũng sẽ cảm thấy rất đau nhưng hắn vẫn có thể cười an ủi cô:
"Y phục của Bệ hạ đều làm thành từ gấm Vân Nam tốt nhất, đương nhiên xé nhẹ không được.
"Đừng khóc, lần sau thần sẽ bảo đám Tiểu Ngã đi làm cho Bệ hạ loại vải dễ xé là được."
"Cố Ngôn, tên ngốc này!" Phong Quang tức giận la to, nước mắt chảy không ngừng.
Cô giận bản thân mình, muốn nhào vào lòng hắn, ôm hẳn nhưng cô lại sợ đụng phải vết thương của hắn. Hiểu được suy nghĩ của cô, tay trái Cố Ngôn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. Cô ngửi được mùi tanh của máu, nhìn gần thấy vết thương đang chảy máu ở ngực, cô khóc như đứa trẻ ba tuổi, khóc nấc lên.
Hắn sờ đỉnh đầu cô, nói nhỏ:
"Bệ hạ yên tâm, thần không dễ dàng chết đâu."
Hai nhát này của hắn đều tránh khỏi yếu điểm, chỉ cần cầm máu kịp thời là được... Hắn ngước nhìn cửa, một bóng hình xinh đẹp đang đi đến rất đúng lúc.
Tô Nhứ thấy cảnh máu tanh, liền giật mình, nàng ta hoảng hốt nhìn Cố Tiền Tù đi tới, mới khiến nàng ta lấy lại thần trí:
"Tô Nhứ cô nương, sao cô nương tới đây?"
"Tiền thống lĩnh..."
Tô Nhứ hồi hồn, tiếp tục ra vẻ thần nữ lạnh lùng không thể khinh nhờn.
Nàng ta từ tốn nói:
"Hôm nay tiểu nữ tới đây do đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, tiểu nữ tới khuyên can Tiền thống lĩnh, không thể giết Khiêm Vương điện hạ."
Tiền Tù sầm mặt:
"Sao cô nương nói vậy? Có Cố Ngôn, hắn sẽ là trở ngại cho ta."
"Tiền thống lĩnh, là chân long thiên tử, nếu lấy lý do hằng ngày thay Nữ hoàng giám quốc để thống nhất triều cương thì lâu dần lòng người cũng xao động. Mà Khiêm Vương là Nhiếp Chính Vương do Tiên Hoàng đặc ban, nếu mai này Nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, tin rằng mọi người đều sẽ tiến cử Bình Hòa công chúa đăng cơ, như vậy sẽ chẳng có mấy ai ủng hộ của Tiền thống lĩnh, nhưng nếu có Nhiếp Chính Vương giao ngôi vua thì sự việc lại đổi khác. Nhiếp Chính Vương đại diện cho quyền lực tối cao của nước Đông Vân, lúc đó Nhiếp Chính Vương ra mặt trấn an quần thần, cộng thêm tiểu nữ lấy được lòng dân, Tiền thống lĩnh muốn đăng cơ, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?"
Lời của Tô Nhứ, không thể phủ nhận, Tiền Tù đã bị xao động.
Muốn làm Hoàng đế đương nhiên phải đường đường chính chính mà ngồi lên ngai vàng, nếu hàng ngày lấy lý do Nữ hoàng bệnh nặng mà đại diện giám quốc, chỉ e là không ít người có suy nghĩ khác.
Tiền Tù trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Cố Ngôn đang được Phong Quang ôm, nói đầy nghi ngờ:
"Cô nương cho rằng, theo tính cách không sợ chết của Cố Ngôn, hắn sẽ làm theo lời ta nói không?"
"Tiền thống lĩnh, con người chỉ cần có điểm yếu thì có thể thao túng. Tuy Khiêm Vương cao cao tại thượng nhưng hắn cũng là người, chẳng phải đã để lộ nhược điểm trước mặt chúng ta rồi sao?"
Cố Ngôn sờ đầu cô, không quan tâm mọi thứ xung quanh, bao gồm cả vết thương đang chảy máu của hắn. cho ta."
Hắn đi tới, nắm tay Phong Quang kéo cô ra nhưng có một bàn tay đầy máu nắm lấy tay hắn, nhuộm đỏ tay áo của hắn. Loại chất lỏng ấm nóng này cũng khiến lòng hắn thấy ớn lạnh.
Cố Ngôn mỉm cười:
"Tiền thống lĩnh, ngài phải chăm sóc Bệ hạ thật tốt."
Cảm giác không đúng lúc nãy dường như chỉ là ảo giác. Tiền Tù cười nói miễn cưỡng:
"Ta là thần tử của Bệ hạ, đương nhiên sẽ chăm sóc cho Bệ hạ thật tốt."
Tiền Tù kéo Phong Quang khỏi người Cố Ngôn. Cô vẫn còn rơi lệ, khóe mắt đã đỏ mọng, cộng thêm giọng nói run rẩy của cô, đáng thương đến mức khiến người khác chỉ muốn ôm cô vào lòng an ủi. Tiền Tù phất tay, hai tên Ngự Lâm Quân liền tiến tới túm lấy một tay của Cố Ngôn.
Cố Ngôn nhìn Phong Quang, nói khẽ:
"Đừng sợ, đừng lo, ta sẽ không sao."
"Cố Ngôn... là ta vô dụng, ta ngu dốt, nếu không phải ta..."
Những lời còn lại cô chưa kịp nói ra thì đã khóc nấc lên rồi. Cố Ngôn phải thừa nhận rằng lần đầu thấy Phong Quang khóc lợi hại như vậy, còn là vì hắn mà khóc, hắn có một cảm giác mới mẻ kỳ lạ, cũng có một cảm giác thỏa mãn. Cho nên nụ cười của hắn rất thật, dù cho Phong Quang cảm thấy nụ cười của hắn là miễn cưỡng để cô được an lòng.
"Phong Quang, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau thôi."
Tiền Tù cười giễu cợt sự tự tin của Cố Ngôn, hắn dặn dò thị vệ đang giữ Cố Ngôn:
"Giam hắn ở đại lao, đừng để hắn chết."
"Dạt"
Tô Nhứ nhìn Phong Quang khóc như mưa, cáo từ rồi cùng Cố Ngôn rời khỏi tầm cung.