Tiếu Tiếu chọc chọc đầu con diều hâu. Con diều hâu hung dữ giống như biết được đây chính là tiểu chủ nhân của nó, mặc dù bất mãn, nó cũng không mổ một cái.
"Diều hâu à diều hâu, có phải là mày cũng cảm thấy cha đối xử rất tốt với ta không? Không giống như biểu đệ nhỏ mà dì nhỏ sinh đó, đến giờ đệ ấy còn không biết cha ruột của mình là ai nữa."
Tiếu Tiếu nói mãi nói mãi, cũng làm cho mình vui luôn rồi:
"Mày có biết không, dì nhỏ của ta có ba vị phu tế liền, một người là Mộ thúc thúc, một người là Lam thúc thúc, còn có một người là Thậm thúc thúc. Ta thường xuyên nghe mẹ nói mãi nói dì nhỏ cũng không biết đau lưng đau chân gì đó... Có điều tại sao dì nhỏ phải đau lưng đau chân? Mẹ không nói cho ta biết, cha cũng không nói cho ta biết. Bí mật của người lớn bọn họ đúng là nhiều mà."
Hình như không nhịn được nghe cô bé lải nhải, con diều hâu kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.
"Này, điều hậu ngươi định đi đâu thế? Đợi ta với!"
Tiếu Tiếu đứng lên, đuổi theo hướng con diều hâu bay đi. Xuyên qua hậu hoa viên, lại đi qua một hành lang dài, nó chạy cũng mệt rồi, vịn tường nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới phát hiện mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Cố Ngôn thường xuyên dẫn nó đến Vương phủ chơi, Vương phủ có chỗ nào vui nó đều đã đi chơi hết một lượt rồi, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng đến chỗ này.
Một viện bỏ hoang hẻo lánh, bên trong cỏ dại mọc um tùm, lại có một căn phòng đóng chặt cửa, Tiếu Tiếu có lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ bình thường, cho nên nó đi vào. Sau khi vòng một vòng, đương nhiên nó đã nhìn đến cái căn phòng đóng cửa kia.
Phủ đệ của cha là nơi tốt nhất trong thiên hạ trừ Hoàng cung ra, làm sao có thể có một cái viện rách nát như vậy chứ?
Tiếu Tiếu không nghĩ ra, vì vậy càng thêm tò mò. Nó đi lên bậc thềm, sờ cằm suy nghĩ một chút, giơ tay lên đặt ở cửa phòng, nhưng nó không đẩy ra, có một âm thanh nhỏ nói cho nó biết, một khi đẩy ra, nó sẽ hối hận.
Tiếu Tiếu thừa kế vẻ mặt xinh đẹp của Phong Quang, cũng thừa kế trực giác đáng sợ kia của Phong Quang, tất cả mọi thứ nơi này đều cho nó cảm giác vô cùng kỳ lạ, lý trí nói với nó phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tiếu Tiếu thu tay lại lui về phía sau một bước, mới vừa xoay người đã kịp đề phòng bị doạ, ngã nhào ra phía sau, vô tình đụng phải cánh cửa khiến gian phòng kia mở ra.
Mùi hỗn loạn không chịu nổi đập vào mặt. Tiếu Tiếu chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh nặng như vậy, còn có người đựng ở trong cái hũ, bọn họ không có mắt, chỉ là nghe thấy tiếng động, cùng quay khuôn mặt đầy vết máu ra cửa. Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ôm đầu run rẩy thét một lên tiếng.
Diều hâu vẫn bay gần nó, dường như là muốn giục nó mau rời đi, nhưng cô bé được cha mẹ che chở từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy tình cảnh khủng bố như vậy, còn kinh khủng hơn cả hoàng tử yêu xác chết trong truyện "Công chúa Bạch Tuyết" mà mẹ kể. Chân nó như nhữn ra, nhất thời khó mà đứng lên được.
Có một bóng người ngược sáng đến cửa, bóng người đó cao lớn, nhẹ giọng nói:
"Tiếu Tiếu, con sao thế?"
"Cha!"
Tiếu Tiếu đột nhiên có sức, bò từ dưới đất dậy nhào vào trong lòng phụ thân, vui đầu bên hông hẳn không dám ngẩng lên, nó run cầm cập nói:
"Con sợ lắm..."
Tô Bích đi theo sau lưng Cố Ngôn, hắn ta nhìn Tiếu Tiếu ở trong lòng Cố Ngôn, lại nhìn Cố Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt bỗng nhiên căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn ta lại an ủi mình, sẽ không đâu, dẫu sao, Tiếu Tiếu cũng là con gái ruột của hắn..."Tiếu Tiếu sợ cái gì thế?"
Cố Ngôn hơi khom người, cúi đầu hỏi, hắn khẽ cong khoé môi, nụ cười vẫn mê người như trước kia. Hắn vẫn là người phụ thân luôn nói Tiếu Tiếu là một đứa bé ngoan. Nhưng Tiếu Tiếu lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Tiểu buông cánh tay ôm phụ thân ra, theo bản năng cách xa hắn một bước, nó buồn bã nói:
"Cha... trong phòng phía sau con... có rất nhiều... có rất nhiều..."
"Tiếu Tiếu, đó gọi là nhân trư."
Biết được nó không hiểu, cho nên Cố Ngôn tốt bụng nói cho nó biết. Tiếu Tiểu cứng ngắc người. Nó chưa từng nghe thấy hai chữ nhân trư nhưng nó có thể hiểu hai chữ này khủng bố thế nào, nó ngơ ngẩn nói:
"Cha... tại sao phải... phải làm nhân trư?"
"Bởi vì bọn họ là người xấu muốn làm hại mẹ con."
Cố Ngôn cười hỏi:
"Tiếu Tiếu eon cảm thấy cha làm eai rầi saa2" Tiểu Tiểu từ từ lắc đầu. Nó không thông minh nhưng trực giác của nó mạnh hơn những người thông minh kia.
Nó giơ cái tay run rẩy lên nắm lấy vạt áo phụ thân, nói như lấy lòng:
"Con sẽ không nói cho mẹ biết đâu, cha đừng trách Tiếu Tiếu được không?"
"Tiếu Tiếu thật thông minh."
Khoé mắt Cố Ngôn khẽ thu lại, yêu thương xoa đỉnh đầu nó, phát ra một tiếng cười khẽ:
"Mấy ngày nay, Tiếu Tiếu ở phủ đệ của cha được không?"
Tiếu Tiếu run lên, buông tay ra, nó nhìn về phía Tô Bích cầu giúp đỡ, nhưng Tô Bích chỉ im lặng.
Sắc mặt nó trắng bệch, miễn cưỡng cười một cái, xoay người muốn rời đi:
"Con không muốn ở Vương phủ, con muốn về Hoàng cung tìm mẹ, con nhớ mẹ rồi..."
"Tiếu Tiếu."
Cố Ngôn bắt lấy bả vai nó:
"Con đúng là quá không nghe lời rồi."
Tô Bích thấy Cố Ngôn nhấc tay, hắn to một tiếng:
"Chủ nhân!"
Dứt lời, chưởng của Cố Ngôn cũng hạ xuống. Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, người mềm nhữn, được Cố Ngôn ôm vào trong lòng, Cố Ngôn lại nhìn Tô Bích:
"Hô cái gì?"
"Chủ nhân... Tiếu Tiếu là nữ nhi của người."
Bộ dạng ngây ngô của Tô Bích trong mắt Cố Ngôn rất khôi hài.
Hắn ôm lấy Tiếu Tiếu, để nó dựa đầu lên vai mình, khẽ vuốt ve lưng nó, nhìn hắn lúc này rất giống một phụ thân hiền từ, hắn lạnh lùng nói:
"Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Ta chỉ là bảo Tiếu Tiếu ngủ một giấc trước thôi."
Lúc này, Tô Bích mới phát hiện ra Tiếu Tiếu vẫn đang thở. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy nam nhân thanh nhã như gió kia nói:
"Nếu như không thấy Tiếu Tiếu đâu, Phong Quang sẽ đau lòng."
Lý do hắn bỏ qua cho Tiếu Tiếu, đúng như lý do mười mấy năm trước vừa rồi chủ nhân lại thật sự... nổi lên sát tâm với con gái ruột của mình sao?
Tô Bích không dám hỏi, hắn ta cũng biết trước sẽ không có câu trả lời. Cố Ngôn liếc nhìn những nhân trư trong phòng vì nghe thấy tiếng hắn mà lộ ra vẻ kích động kia, khẽ nói:
"Gọi Thập Nhị qua đây, bảo hắn xoá đi đoạn ký ức này của Tiếu Tiếu."
"Vâng." Tô Bích đáp lời.
Người Cố Ngôn nuôi ai cũng có tác dụng riêng, mà người biệt hiệu Thập Nhị kia, sở trường chính là thôi miên. Tiếu Tiếu có thể quên đi chuyện này, đối với nó mà nói cũng là chuyện tốt.
Cố Ngôn khẽ nghiêng đầu, nhìn con gái trong lòng cười:
"Tiếu Tiếu à, nương con hy vọng con vui vẻ lớn lên, cha làm sao có thể phá vỡ kỳ vọng của nương con được?"
Tô Bích đột nhiên hiểu, Cố Ngôn có cưng chiều Tiếu Tiếu thế nào, cũng không phải là bởi vì Tiếu Tiếu là con gái của hắn, chỉ là vì, Tiếu Tiếu là con gái của Phong Quang.
Lúc mặt trời ngả về tây, Phong Quang đợi ở tẩm cung rất lâu cuối cùng cũng đợi được Cố Ngôn trở lại. Cô thấy Tiếu Tiếu ngủ trong lòng hắn, sợ nó lạnh, Cố Ngôn còn lấy áo khoác của mình phủ lên người Tiếu Tiếu.
Phong Quang nhận lấy Tiếu Tiếu đặt lên giường, ngồi ở cạnh giường đắp chăn cho nó, lại thấy sắc mặt con gái có chút tái nhợt, liền hỏi Cố Ngôn:
"Tiếu Tiếu làm sao thế? Lúc hai người ra ngoài không phải nói sẽ mau trở lại à2"
"Nó chơi vui quá, ở bên ngoài thêm một chút."
Cố Ngôn ngồi ở bên cạnh Phong Quang:
"Hôm nay trên đường nhiều người, Tiếu Tiếu suýt nữa thì bị lạc, nó bị hoảng sợ. Phong Quang, đợi Tiếu Tiếu tỉnh lại, nàng đừng quở trách con nữa nhé."
Nghe thấy câu đầu tiên, Phong Quang cuống lên, đợi nghe đến câu sau rồi, cô lại hừ lạnh:
"Chàng tưởng là chỉ có mình chàng thương Tiếu Tiếu à? Tiếu Tiếu là đứa bé ta mang thai mười tháng sinh ra, bình thường ta đều đối xử với nó như mạng sống của mình, cho dù có lúc ta nói nó mấy câu, không phải đều là vì tốt cho nó à2"
"Đúng. Bệ hạ nói đúng."
"“"Ðifno có aua loa với†a" Phong Quang liếc hắn một cái, sợ làm ổn đến Tiếu Tiếu, lại thấp giọng nói:
"Phong Nhã sắp sinh đứa con thứ hai rồi, chúng ta chuẩn bị tặng quà mừng gì đây?"
"Tặng một hộp nhân sâm trăm năm là được rồi."
"Ba lần muội ấy lấy chồng, lần đầu tiên sinh con, ta tặng nhân sâm trăm năm, bây giờ lại tặng, có phải là không tốt lắm không?"
Mười mấy năm trước, Lam Thính Vũ uống thuốc giải Tô Bích đưa đến giải được độc trong cơ thể, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Bích và Kha Hoài thành một đôi, hắn ta một lòng xuất gia.
Nghe nói ngôi miếu hắn ta ở sau này liên tiếp truyền ra tin tức quan hệ bất chính um sùm, miếu mà, dẫu sao cũng nhiều nam nhân. Vậy là hậu cung của Hạ Phong Nhã lập tức ít đi hai nam nhân, trong lòng Phong Quang cũng có chút áy náy, cho nên mới muốn mỗi lần đều phải chuẩn bị quà tử tế.
"Chính vì trong phủ Công chúa nhiều người, cho nên mới càng cần bồi bổ nhiều hơn."
Cô lập tức hiểu ý trong lời nói của hắn, khinh thường nói:
"Cố Ngôn, chàng thật đen tối."
"Đa tạ Bệ hạ khen ngợi."
"Không giống như hậu cung của Bệ hạ, chỉ có một người, đã có thể hơn cả ba người trong phủ Công chúa rồi."
Phong Quang ngẩn ra một chút, sau đó đỏ mặt:
"Chàng đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng, thần không biết xấu hổ, Tiếu Tiếu ngủ rồi..."
Cố Ngôn ôm cô đi sang một gian phòng khác:
"Không bằng, để thần lại hầu hạ Bệ hạ một phen?"
Cô che mặt, hắn vừa nói đã ôm cô đi rồi, chẳng lẽ cô nói không đồng ý hắn sẽ nghe à!?