Lần thứ ba khai máy "Cổ thành đi mộng" cuối cùng cũng tới. Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần khai máy này, tất cả mọi người đều chuẩn bị kĩ càng. Khâu Lương tràn đầy sự tự tin, vì từ trước đến giờ anh ta không tin vào yêu ma quỷ quái.
Cùng một viện, cùng một hoa hải đường, cùng một diễn viên. Sau khi đọc xong lời thoại, Ngu Thuật từ từ giơ tay lên. Đột nhiên ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm, bàn tay không đặt lên gương mặt của Phong Quang, thay vào đó, anh ta kéo tay Phong Quang bước sang bên cạnh. Một cái cây hải đường bỗng nhiên đổ sầm xuống vị trí đứng ban đầu của họ.
Khi tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì toàn bộ những cây trong sân liên tiếp đổ xuống, chậu hoa đặt bên chân tường đồng loạt nổ vỡ. Cùng với âm thanh dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật bị nứt toác. Những viên đá văng tung tóe đến chỗ họ với sức mạnh cực lớn và tốc độ cực nhanh.
Ngu Thuật phản ứng rất nhanh quay lưng lại che cho Phong Quang, toàn bộ viên đá đó đâm vào lưng anh ta, trên chiếc áo dài màu trắng loang lổ vết máu.
Không biết ai đã hét lên, làm mọi người sợ hãi hoảng loạn, nháo nhào cả lên. Phong Quang lúng túng không biết làm như thế nào, cô ngơ ngác gọi:
Dường như Ngu Thuật không bị làm sao
"Cô Hạ, giờ cô đã tin giác quan thứ sáu của tôi thực sự rất mạnh chưa?"
"Anh... Tôi..."
Cô không nói lên lời, vì nhận ra ánh mắt Ngu Thuật đang nhìn phía sau cô.
Ngu Thuật đưa ngón trỏ lên môi:
"Anh ta đang ở ngay sau lưng cô đấy."
Cả người cô cứng đờ. Anh ta lại kinh ngạc:
"Không đúng, sau lại có hai người vậy?"
Hai người á... Phong Quang lấy hết can đảm quay đầu lại, thấy cách đó không xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đang đứng đó.
Họ một đen một trắng, một người thì âm u kỳ quái, một người thì tao nhã lịch thiệp, hai người không nhìn nhau nhưng không hẹn mà cùng nhìn cô, họ tạo thành thế cục đối đầu nhau.
Lúc này người đại diện của Ngu Thuật đi tới, anh ta nói đầy lo lắng:
"Chúng ta mau đến bệnh viện thôi, cậu còn rất nhiều lịch trình đó, không thể để bị thương được."
Trước khi bị người đại diện kéo đi, Ngu Thuật còn cười nói với Phong Quang:
"Sức phá hủy lần này còn lớn hơn so với hai lần trước, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, chắc chắn cô Hạ cũng là mục tiêu, vẫn là câu nói đó, cô tự cầu phúc cho mình đi."
Trong lòng Phong Quang hỗn tạp đủ loại cảm xúc. Trong tâm trạng phức tạp đó, cô đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ vì một chấp niệm không hiểu ra sao của A với cô mà khiến cô phải chịu đựng những mối nguy hiểm này. Giữa họ không có thù giết cha, càng không có hận cướp vợ, chỉ vì sự mê đắm của bản thân hắn ta mà cô phải chịu sự uy hiếp, ngay cả khi chết hắn ta cũng không buông tha cho cô. Có chuyện bực bội đến vậy sao?
"Phong Quang, chúng ta về khách sạn trước đã."
Phong Quang hất tay Liễu Hàn ra, cô bình tĩnh nói:
"Chị Hàn Hàn, chị đợi em ở cổng nhé, em có mấy việc phải xử lý."
"Có việc gì thế..."
"Chị không cần quan tâm đâu, em đảm bảo với chị, em sẽ quay trở lại nhanh thôi."
Phong Quang thấy A đã rời khỏi sân, An Úc quay đầu nhìn cô một cái cũng đi theo A ra ngoài. Cô sốt ruột, bỏ Liễu Hàn ở lại rồi chạy theo A. Tới mảnh sân có cây hòe, dưới gốc cây cô nhìn thấy bóng dáng đó, cũng là hình bóng gầy gò quen thuộc, nhưng có điều hắn ta không phải An Ức, hẳn ta là A, là người đã gửi thư cho cô.
Phong Quang bắt đầu thấy khâm phục chính mình. Trước đây rõ ràng cô sợ nhất mấy thứ này nhưng bây giờ cô lại chủ động đến đến bên cạnh một con ma, mà còn là một ác quỷ.
"Anh A..."
Tay cô nắm chặt góc váy, ngữ khí kiên định khó thấy:
"Chúng ta nói chuyện một lát về việc anh muốn đưa tôi xuống địa ngục đi."
Người đàn ông đó quay người lại. Hắn ta đội chiếc mũ che gần hết khuôn mặt nhìn thằng vào mắt Phong Quang, đôi môi không hề có sắc đỏ "Em đã nghĩ kĩ rồi ư? Muốn cùng tôi xuống địa ngục sao."
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm một việc rồi, tôi không hề muốn xuống địa ngục. Có người nói, cho dù tôi có chết thật thì tôi cũng sẽ lên thiên đường."
"Điều này thật đáng tiếc."
Phong Quang cho rằng câu cảm thán đáng tiếc của hắn ta chỉ là buột miệng, cô nhìn xung quanh:
"An Ức đâu?"
"Em đang cực kì lo lắng cho hẳn."
"Nói thừa, anh ấy là bạn trai tôi, tôi không lo lắng cho anh ấy thì lo cho ai?"
Hắn ta có vẻ không hiểu:
"Tôi nhớ em sợ nhất là ma, sao lại thích hắn vậy?"
"Tôi thích An Ức, điều đó không liên quan đến thân phận của anh ấy."
"Nếu là vậy, tại sao em không thích tôi?"
Cô sững lại, không ngờ hắn ta sẽ hỏi câu này, nhưng cô nhanh chóng trả lời lại:
"Tôi điên mới đi thích người muốn giết tôi. Hơn nữa, trước khi anh đến giết tôi, tôi hoàn toàn không biết gì về anh, vậy làm sao tôi có thể thích anh chứ?"
"Em nói rất đúng."
Đôi môi đẹp đẽ của hắn ta cong lên thành một độ cong trào phúng, không biết đang mỉa mai điều gì:
"Hắn thông minh hơn tôi. Chúng tôi đều biết em thích nhất là gì, thứ có thể làm em động lòng là gì... Tất cả mọi thứ, chúng tôi đều không có sự khác biệt, ngoại trừ việc hắn có thể tiếp cận em với cảm giác dịu dàng ấm áp, mà tôi chỉ có thể chờ đợi em trong một góc tối mục nát. Vì vậy tôi thua rồi."
"Tôi không hiểu. ."
Phong Quang cắn môi:
"Theo lá thư mà anh đã viết, chúng ta chẳng qua chỉ mới gặp nhau một lần thôi, tại sao anh lại cố chấp đến vậy?"
"Em không thể hiểu được đâu, vì tôi cũng không hiểu"
Hắn ta cười nhẹ nhàng:
"Tôi chỉ biết, thời khắc em lao vào lòng tôi, có một âm thanh nói với tôi Hôm đó, người đi rút quẻ nhiều không đếm xuể, nếu như hắn ta không đồng ý cùng bạn đi miếu Nguyệt Lão, nếu như cô không đụng vào ngực của hắn ta, vậy thì hắn ta vẫn sẽ là một con ma ốm chỉ biết phó mặc cho số phận.
Nhưng mà, tất cả điều này đều không có nếu như. Chẳng qua chỉ là va chạm ngắn ngủi mà thôi nhưng trái tim bình lặng hơn hai mươi năm qua của hắn ta bắt đầu rung động. Đúng thế, hắn ta cũng không hiểu, tại sao ngày hôm đó lại gặp được cô?
Cảm xúc rung động không thể giải thích được, nếu như để Ngu Thuật hình dung, có lẽ anh ta sẽ đọc một câu:
"Ta quay cuồng tìm người trong muôn vạn, chợt ngoái đầu chợt thấy bóng ai kia."
Nhưng nếu muốn nói trần trụi hơn... Chính là người con gái này, cô ấy nhất định thuộc về mình...
Ngày hôm đó, trong đầu của hắn ta bị câu nói ấy lấp đầy. Ngay sau đó, cuộc sống theo quy luật của hắn ta bắt đầu đi lệch hướng khỏi quỹ đạo.
Bốn chữ "mặc cho số phận" mà trước đây mặc định trở thành một trò cười.
Như hắn ta đã viết trong thư, cô sẽ mãi mãi không biết rằng, muốn phản kháng một việc mà không thể phản kháng được cần phải có bao nhiêu dũng khí và nghị lực và phải chịu bao nhiêu bất lực và đau khổ đâu?
Phong Quang không thể giải thích được sự cố chấp của hắn ta đối với cô, giống như cô cũng sẽ không biết được hắn ta đã cất chứa khát vọng với cô nhiều đến nỗi làm người ta phải sợ hãi. Một người đàn ông chỉ vì một lần gặp mặt đã thích đến mức muốn kéo người đó xuống địa ngục cùng, chuyện này có nói ra thì cũng không có ai hâm mộ.
Trong lòng cô hoảng hốt nhưng vẫn cố chấp hỏi tiếp:
"An Ức đi đâu rồi?"
"Tôi để hắn biến mất một lúc rồi."
"Ý anh... là gì?"
"Không phải lo lắng, hắn vẫn sẽ xuất hiện. Phong Quang, không phải em đến tìm tôi ư?"
Hắn ta bước thêm một bước, nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng mình. Hắn ta cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lùng áp sát vào tai cô:
"Em và hắn đã làm những chuyện gì tôi đều thấy hết. Chi bằng em cùng tôi làm chuyện mà em đã từng làm với hắn, đến khi tôi hài lòng rồi, tôi