Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 207: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Chương 207: Công lược lão xử nam 700 năm trước


Một nam nhân độc thân hơn hai mươi năm, đột nhiên khai trai, vậy thì đúng là không thể chỉnh đốn được, sau khi biết mùi vị trần thế rồi, không thể tự thoát ra được nữa.

Mỗi lần không cần chờ đếm ban đêm, Phương Việt đều sẽ nghĩ trăm nghìn cách để dày vò Phong Quang. Là người tu tiên, sức chịu đựng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Phong Quang sức khoẻ dồi dào cũng phải lực bất tòng tâm ở trước mặt Phương Việt.

Mà đối với Phương Việt, việc "vận động thân mật" với Phong Quang, ở trong mắt hắn dường như đã là bài tập thể dục trước khi ngủ, giống như trước kia mỗi ngày hắn phải luyện kiếm thuật một giờ vậy.

Cũng vì thế, Phong Quang ngày càng dậy muộn hơn, sự bất mãn của Tôn đại phu càng ngày càng lớn hơn. Bởi vì hai người sống nhờ ở y quán, trước kia Phong Quang đều sẽ chủ động sắp xếp được liệu, nhưng bây giờ thì hay rồi, đến bữa trưa còn chưa chắc có thể nhìn thấy bóng dáng cô nữa, đúng là làm cho ông ta tức giận phùng mang trợn mắt mài!

Trâm bạch ngọc chỉ có thể bù được tiền thuốc men cho Phương Việt, bọn họ ăn ở ở đây, còn phải tính tiền khác nữa, nhưng còn chưa đợi ông ta đưa ra ý kiến, Phong Quang và Phương Việt buổi chiều mới bước ra khỏi phòng đã cùng xuất hiện ở trước mặt ông rồi.

"Mấy ngày qua, đa tại sự chăm sóc của Tôn đại phu, bây giờ vết thương của ta đã gần khỏi hẳn, cũng nên cáo từ rồi."

"Vậy thì quá tốt!"

Tôn đại phu kích động đập bàn:

"Hai người các ngươi đi nhanh lên, lão già ta đây không muốn nhìn thấy cặp phu thê các người ân ái nữa, đúng là đau răng mà!"

"Chúng ta chẳng thèm ở lại đâu."

"Vậy thì tốt, ta cũng không định giữ các ngươi lại!"

Tôn đại phu nói:

"Cái trâm bạch ngọc đó của ngươi là tính vào tiền thuốc men, các chỉ phí khác ta cũng không tính với các ngươi nữa, các ngươi đừng mong lấy lại cái trâm bạch ngọc đó." "Ai nói với ông là chúng tôi định lấy lại? Chúng tôi giống người không có uy tín như vậy à? Ngược lại là ông..."

Phong Quang chậc chậc hai tiếng:

"Thu gọn cái đuôi hồ ly lại đi, đỡ cho bị đạo sĩ nào bắt được."

"Hắc, nhìn ra thân phận thật sự của ta rồi à? Nhìn ra rồi... tiểu nha đầu ngươi cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta đâu."

Tôn đại phu dương dương vuốt râu.

Phương Việt tùy ý nói:

"Nếu như thêm ta nữa, sợ là Tôn đại phu chỉ có thể liều chết một trận thôi."

Sắc mặt Tôn đại phu đen lại, thanh niên này nói đúng là không sai, trẻ tuổi mà có tu vi như vậy, ông ta sống hơn nghìn năm cũng khó gặp một người như thế, lần này còn gặp được hẳn hai người. Luận về đơn thương độc mã thì trong bọn họ cho dù là ai cũng không nắm chắc sẽ có thể thẳng ông ta, nhưng nếu như hai người cùng lên...

Bộ xương già này của ông ta sẽ nguy hiểm rồi.

Tôn đại phu nhìn ra, nam nhân này là đang chống lưng cho nữ nhân kia.

Hừ, là tình nhân thì ghê gớm lắm à?

Nhưng thật sự là rất ghê gớm.

Phương Việt chắp tay:

"Tôn đại phu, chúng ta xin cáo từ trước."

Hắn biểu hiện tao nhã lễ độ, không giống với người vừa vì nữ nhân của mình mà ra mặt uy hiếp một ông già.

Tôn đại phu liếc Phong Quang dương dương đắc ý, hừ một tiếng:

"Đi nhanh đi nhanh đi, bớt chướng mắt Tôn gia gia đây!"

Phương Việt dắt tay Phong Quang, nói một tiếng "cáo từ" rồi cùng Phong Quang ra khỏi y quán, rất nhanh đã biến mất ở trong đám người đi đường.

Tôn đại phu không hề có chút không nỡ nào cả. Ông ta mới vừa quay về quầy, một nam nhân khôi ngô lằng lơ đã xô cửa vào, hắn còn ôm một nữ nhân vô cùng xinh đẹp trong lòng.

Nam tử dáng vẻ diêm dúa loè loẹt nói:

"Cha, con đưa người con thích về rồi." thấy con trai đã lâu không gặp, ngẩn ra một lúc:

"Sao nữ nhân này lại bất tỉnh?"

"Nàng ấy không chịu đi theo con, con chỉ có thể làm như vậy."

"Trên người nàng ta... tiên khí rất mạnh."

Nam nhân cười diêm dúa lằng lơ, nếu như Phong Quang ở đây sẽ cảm thấy hắn cười cực kỳ giống Thương Bạch Tử:

"Nàng ấy tên là Thương Thương, là đại sư tỷ của Tiểu Tuế Phong"

Tôn đại phu suýt nữa ném bàn tính trong tay mình vô đầu hắn.

Đại sư tỷ của Tiểu Tuế Phong là người hắn có thể tùy tiện trói về à!?

Phong Quang và Phương Việt rời khỏi trấn Hoa Lê. Cô không biết Phương Việt muốn đi đâu, nhưng cô cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần đi theo hắn là được rồi. Sau nửa ngày ngự kiếm phi hành, cho dù Phương Việt không nói, Phong Quang cũng nhận ra đây là nơi nào.

"Phương Việt, tại sao lại đến chân núi Huyền Môn?"

Môi trường xung quanh không khác gì Huyền Môn chỗ cô, cũng vì vậy, cô mới có thể nhìn là nhận ra ngay.

Phương Việt dắt tay Phong Quang đi trên con đường nhỏ:

"Bây giờ nhất định người của Huyền Môn đang lùng tìm tung tích của ta, bọn họ nhất định sẽ không ngờ ta lại ở ngay gần Huyền Môn."

Đây cũng chính là cái gọi là nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Phong Quang sùng bái nói:

"Phương Việt, chàng thật thông minh."

Ngữ khí của cô, rõ ràng là nam nhân lợi hại như vậy sao lại là của mình chứ? Điểm này đã thành công lấy lòng Phương Việt.

Hắn chỉnh lại tóc bị gió trong rừng thổi bay loạn của cô:

"Phong Quang, ta đưa nàng đến một nơi."

Cô rất hưng phấn gật đầu:

Đi khoảng năm phút trong rừng, liền xuất hiện một gian nhà gỗ, nhà gỗ không lớn không nhỏ, nhìn cũng rất nghệ thuật.

Phương Việt dẫn cô đi vào: phòng trúc trên đỉnh Hạo Miểu, trừ ta và Phong Quang ra, không có ai biết cả"

Phong Quang bắt lấy trọng điểm trong lời nói của hắn:

"Chàng đã từng ở đỉnh Hạo Miểu à?"

"Đúng thế, đỉnh Hạo Miểu thanh tịnh không người, lại dồi dào linh khí, là nơi tuyệt vời để tu luyện. Sư tôn..."

Cô lạnh giọng:

Hắn lập tức đổi giọng:

"Là Nhất Mộc, ông ta để ta ở nơi đó. Ta đã xây phòng trúc ở đỉnh Hạo Miểu, không phải Phong Quang đã từng nói, đến khi chúng ta gặp nhau lần nữa, muốn ta dẫn nàng đến định Hạo Miểu xem xem à? Ta sẽ đưa nàng đi."

"Không gấp, không gấp, cho dù là chuyện gì thì cứ giải quyết chuyện của chàng trước rồi hãy nói."

Phong Quang nhào vào lòng hắn, mặt dán vào ngực hắn:

"Phương Việt, ta phải bảo vệ chàng thật tốt."

Phương Việt hôn lên đỉnh đầu cô:

"Không phải là nam nhân bảo vệ nữ nhân à?"

"Chàng quá dễ bị thương, ta cũng không dám bảo chàng bảo vệ ta."

Hắn thở dài, hình tượng hắn dễ dàng bị thương, dễ dàng bị lừa gạt đã ăn sâu bén rễ trong mắt cô rồi.

Phong Quang rời khỏi lòng hẳn, cô lấy Hàn Uyên Kiếm đưa cho hắn:

"Kiểm của chàng đã bị lão thất phu đó lấy đi rồi, nếu như chàng muốn đánh nhau với lão ta, không có vũ khí thì sẽ bất lợi, chàng dùng kiếm của ta trước đi."

"Phong Quang, Hàn Uyên Kiếm là thần khí, là đồ sẽ nhận chủ."

"Không sao, ta đã nói nó làm vũ khí cho chàng thì nó phải làm, nếu không ta sẽ chém nó."

Có một cảm giác nhỏ xíu rất khó phát giác nơi Hàn Uyên Kiểm, nó đang run lên.

Cô là vì Hàn Uyên Kiếm mà đến, lại vì Hàn Uyên Kiếm mà đi, nếu như không có Hàn Uyên Kiểm...

Đột nhiên nghĩ đến những thứ này, Phương Việt vốn không muốn nhận chuôi kiếm, hắn liền có một loại cảm giác tương thông quen thuộc, loại cảm giác này, chỉ có chủ nhân với thần khí đã nhỏ máu nhận chủ mới có.

Trong mắt hắn xuất hiện một tỉa nghỉ ngờ, hoá Hàn Uyên Kiếm thành hư vô rồi ôm cô ngồi ở cạnh giường, để cho cô ngồi lên đùi mình, hắn dường như nổi hứng thú đột nhiên hỏi:

"Phong Quang có thể nói về cái thế giới đó của muội, Huyền Môn là tình hình gì không?"

"Ừm... cũng không khác với bên này lắm. Huyền Môn rất lớn, rất nhiều đệ tử, có điều nghe người già nói, mấy trăm năm trước Huyền Môn gặp một tai hoạ lớn, cũng vì vậy mà rất nhiều người chết, địa vị ở trong tiên môn cũng xuống dốc không phanh. Sau đó là sư phụ của ta... sư phụ của ta tên là Huyền Thanh Tử, ông ấy dùng mấy trăm năm mới khôi phục lại thanh thế của Huyền Môn giống như trước đây. Thế nào, sư phụ ta lợi hại không?"

Quyển 9 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch