Chương 241: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Quý Miên không do dự trả lời:
"Bởi vì con."
"Anh cũng biết là bởi vì anh, chuyện Phong Quang mù, không thể nói anh là hung thủ trực tiếp nhưng cũng là hung thủ gián tiếp. Anh làm hại nó bị thương, anh còn có tư cách gì dám thích nó?"
Lúc này Hạ Triều hoàn toàn xé mặt nạ giả dối xuống rồi, ông dùng thân phận người cha tức giận lên án Quý Miên.
Quý Miên cụp mắt xuống:
"Đây là lỗi của con, con sẽ không phủ nhận, nhưng con cũng sẽ không nhường em ấy cho bất cứ ai hết."
"Khẩu khí thật là lớn."
Hạ Triều châm biếm:
"Anh thật sự tưởng là có Phù Dương giúp đỡ, anh sẽ có thể nắm lấy Hạ gia à? Quý Miên, thủ đoạn của anh, ở cái tuổi này của anh, đúng là làm tôi cảm thấy thán phục. Có lẽ hai mươi năm trước nói không chừng tôi còn thật sự bị anh dễ dàng bẫy như vậy, nhưng rất đáng tiếc, bây giờ người kinh nghiệm còn non là anh."
"Cho nên... ba quyết định đuổi con ra khỏi Hạ gia rồi sao?"
Quý Miên hời hợt hỏi, không thấy có chút căng thẳng, bất an khi bị vạch trần chút nào.
"Đuổi anh ra ngoài, sau đó anh liền nghĩ đủ cách đưa Phong Quang cùng nhau rời đi sao?"
"Ba, ba đoán xem, nếu như con và Phong Quang cùng nhau rơi xuống nước, chỉ có thể một người được sống, con sẽ lựa chọn thế nào?"
Hạ Triều không cần suy nghĩ nói thẳng:
"Anh sẽ chọn để Phong Quang sống, bởi vì anh yêu nó."
Một câu cuối cùng, ông giễu cợt nói.
Quý Miên lắc đầu:
"Con sẽ không chọn để Phong Quang sống, cũng sẽ không chọn mình sống. Nếu như đã định trước chỉ có thể có một người sống, vậy con sẽ kéo Phong Quang cùng chết với con."
Giong hắn lanh lùng. không nghe ra bất cứ tâm tư nào. dường như hắn chỉ đang trần thuật lại một sự thật.
Nhưng Hạ Triều lại đập bàn:
"Anh dám dùng Phong Quang uy hiếp tôi à?"
"Đây không phải là uy hiếp, con chỉ là đang chứng tỏ quyết tâm của mình."
"Anh vừa mới nói muốn kéo Phong Quang chết chung, bây giờ lại nói với tôi đây không phải là uy hiếp. Quý Miên vậy tôi đổi lại vấn đề là được rồi, anh thương yêu Quý Du như vậy, sẽ dùng vấn đề của anh, nếu như Quý Du và Phong Quang ở trong nước chỉ có thể có một người sống, anh lại sẽ chọn ai?"
"Sẽ không xuất hiện tình cảnh như vậy..."
Quý Miên cười dịu dàng:
"Từ nay về sau, bên cạnh Phong Quang sẽ chỉ có con, cho dù là nhảy vực, vậy cơ thể cùng rơi xuống bên cạnh em ấy cũng sẽ chỉ là con."
Hạ Triều bỗng nhiên hiểu, người thanh niên trước mặt này không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ, ông trầm giọng:
"Anh nói những lời này, Phong Quang có biết không?"
"Phong Quang không cần biết những thứ này."
Không để cho cô tiếp xúc với mặt tối của mình, đây là sự hiểu ngầm của mỗi người ở trước mặt cô đều sẽ không nhịn được mà có.
Hạ Triều lại ngồi xuống ghế:
"Anh muốn Hạ gia là bởi vì cảm thấy tôi sẽ là chướng ngại ngăn cản anh và Phong Quang. Trên thực tế, tôi cũng thật sự sẽ là chướng ngại của hai đứa. Quý Miên, không bằng chúng ta đánh cược một lần đi."
"Đánh cược cái gì?"
"Đánh cược hạnh phúc của Phong Quang, đánh cược người thừa kế tiếp theo của Hạ gia là ai?"
Trong đôi mắt đen nhánh của Quý Miên xẹt qua tia ngạc nhiên.
"Không hiểu tại sao tôi lại cho anh cơ hội à? Lý do rất đơn giản, bỏ đi việc anh ngấp nghé Phong Quang, anh thật sự là người thừa kế rất tốt, mà tôi vừa vặn thiếu một người thừa kế. Anh có lòng dạ, cũng đủ lợi hại, là một người có thể thành đại sự. Tuy nhiên, nếu như cứ danh chính ngôn thuận để cho anh thành người thừa kế của Hạ gia như vậy, ít nhiều gì tôi cũng cảm thấy khó chịu. Vì vậy, chúng ta sẽ đánh cược một trận đi."
Hạ Triều cầm văn kiện trên bàn lên đưa cho Quý Miên: mục tiêu, lúc đó anh có thể gặp Phong Quang. Nếu không sau ba năm, anh sẽ vĩnh viễn chỉ có thể rời xa Phong Quang, và tôi cũng sẽ tìm kiếm những lựa chọn khác, người đó sẽ là chồng của Phong Quang"
Nghe đến câu nói cuối cùng, ánh mắt Quý Miên tối sầm lại.
Hạ Triều cười xấu xa:
"Thế nào, anh dám đánh cược không?"
"Con đồng ý."
Quý Miên nhận lấy văn kiện, lựa chọn dứt khoát.
*x+*xx*x****
Hạ Triều định thời gian rời đi cho Quý Miên là ba ngày sau. Quý Miên sẽ rời khỏi Hạ gia. Nếu như hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiên là có thể trở về Hạ gia, nếu như không thể...
Hạ Triều đang đánh cược, đánh cược Phong Quang có thể quên Quý Miên. Quý Miên cũng đang đánh cược, đánh cược cho dù qua bao lâu, Phong Quang vẫn sẽ đặt hắn ở trong lòng.
Đúng theo như lời của Hạ Triều, bây giờ Quý Miên còn quá trẻ, những thủ đoạn kia của hắn, đặt ở trên người những người khác nói không chừng thật sự có thể làm cho người ta khuynh gia bại sản. Nhưng, người hắn đối mặt là Hạ Triểu, nếu như nói Quý Miên là một con cáo, vậy thì Hạ Triều chính là một con cáo già.
Thế lực của cáo già đã hoàn thiện vững chắc rồi, mà con cáo nhỏ chẳng qua vẫn còn ở giai đoạn cất bước.
Hạ gia trừ Phong Quang và Quý Du ra, không có một ai là người bình thường.
"Anh sắp phải đi rồi à?"
Nghe được tin tức Quý Miên phải đi, Phong Quang cầm lấy tay hắn chất vấn ở trong phòng khách.
Quý Miên nắm lấy tay cô:
"Anh sẽ rất nhanh trở lại."
"Nhưng mà... nhưng mà không phải anh nói không bận sao? Em tưởng là anh sẽ ở nhà với em..."
"Đợi anh trở lại, anh sẽ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Phong Quang rồi."
"Vậy lúc nào anh mới có thể trở về?"
"Anh chỉ có thể bảo đảm với Phong Quang, anh sẽ cố gắng nhanh nhất." Quý Miên thấy vẻ mặt cô biểu hiện mất mát, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô một cái:
"Phong Quang, anh dẫn em đến một nơi."
Cô đỏ mặt gật đầu:
Hắn dắt tay cô, đi đến phía sau sân lớn. Phong Quang không nhìn thấy, cho nên cũng không biết hắn đang dẫn cô đi đâu, nhưng cô đoán, họ cũng không ra khỏi Hạ gia. Tuy nhiên trong nháy mắt, khi ngửi hương thơm xông vào mũi, cô lại nghỉ ngờ.
Cô hưng phấn ngẩng đầu lên:
"Là mùi hoa!"
"Là mùi hoa."
Quý Miên cong môi lên mỉm cười:
"Nơi này là phòng hoa."
"Phòng hoa? Em nhớ nhà chúng ta không có phòng hoa mà?"
"Là trước kia không có, mà bây giờ có rồi. Phòng hoa này là anh xây cho Phong Quang. Những bông hoa này cũng là anh tự tay trồng Phong Quang có thích hương hoa không?"
"Thích!"
Cô xoay một vòng tại chỗ, quả nhiên, bất luận là hướng nào, cũng đều là hương hoa thơm đậm đà:
"Nhất định là anh trồng rất nhiều hoa, cũng lãng phí rất nhiều thời gian."
Quý Miên chợt ôm ngang eo cô, ôm cô đi vào trong bụi hoa và dây leo đang thi nhau đua sắc. Hắn bước rất chậm, lúc đi ngang qua các chỗ khác nhau, có thể khiến cho cô ngửi được mấy loại mùi hoa khác biệt. Tay cô nắm lấy vạt áo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự kinh ngạc và vui mừng.
Hắn thưởng thức vẻ mặt biển hóa liên tục của cô, cuối cùng hôn lên trán cô:
"Không phải lãng phí thời gian, tất cả dùng lên trên người Phong Quang đều đáng giá."
"Anh... Cảm ơn anh..."
Đôi mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, nhìn thật sự là rất vui mừng. Nhưng Quý Miên vẫn không thỏa mãn.
Hắn ôm cô ngồi ở trên ghế dài màu trắng cuối phòng hoa, ngón tay vô ý thức đặt lên khóe mắt cô:
"Nếu như có thể nhìn thấy... nhất định Phong Quang sẽ càng thích hơn."
Lúc nói những lời này, hắn cực kỳ dịu dàng, thậm chí là dịu dàng đến mức quỷ di.
Lý Bách đã chết rồi, nhưng trong tội nhân hại cô không thể nhìn thấy, còn có Tiểu Du, cũng có hắn.
Phong Quang đột nhiên vùi đầu vào ngực hắn, giọng cô buồn rầu:
"Anh... em đã từng muốn làm một hoạ sĩ."
Hắn chậm rãi xoa đỉnh đầu cô, không nhìn ra tâm tình có gì thay đổi, chỉ dịu giọng đáp:
"Nguyện vọng của Phong Quang, là muốn làm một hoạ sĩ, và đến Hà Lan, vẽ biển hoa Tulip."