Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 302: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Chương 302: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS


Phong Quang nghe Nam Tiểu Tiểu nói thế thì hơi dừng một chút:

"Nếu bắt cậu lựa chọn giữa trở về và Nghiêm Úc..."

"Tớ muốn về nhà... Tớ thật sự muốn về nhà..."

Nam Tiểu Tiểu khẽ khóc lên thành tiếng:

"Tớ nhớ ba mẹ tớ, còn có những ngày tháng trước đây cùng cậu đi học, đi chơi, cuộc sống mà tớ mong muốn không phải như bây giờ..."

Phong Quang trầm mặc trong giây lát, cô ngồi bên cạnh Nam Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta an ủi.

Nam Tiểu Tiểu không giống như Phong Quang đã từng xuyên không rất nhiều lần. Trước đó, Nam Tiểu Tiểu cũng chỉ là một sinh viên bình thường, lúc mới tới thế giới này thì cũng sẽ thấy mới lạ và vui vẻ một chút, nhưng lâu dần, sẽ không nhịn được mà nhớ tới người thân, bạn bè của mình. Giống như lần đầu tiên khi Phong Quang xuyên không, lúc đó... chẳng phải trong lòng cô cũng tràn ngập thấp thỏm, bất an hay sao?

Nam Tiểu Tiểu nói trong tuyệt vọng:

"Nhưng mà bây giờ từng hành động nhỏ của tớ đều bị Nghiêm Úc nhìn chằm chặp, tớ căn bản không thể quay về... Phong Quang à, tớ biết phải làm sao bây giờ đây?"

"Sẽ có cách..."

Ở thế giới này, nam nữ chính hẳn sẽ có kết thúc hạnh phúc, nhưng giờ Phong Quang thấy Nam Tiểu Tiểu như thế này lại như gặp được bản thân mình trước đây.

Cô nắm lấy bàn tay Nam Tiểu Tiểu, khẽ nói vào tai cô ta:

"Chờ Hứa Vọng tới rồi, tớ sẽ bảo anh ấy cứu cả hai chúng ta ra."

Người thực thi nhiệm vụ thì không nên có tình cảm riêng tư, nhưng trước giờ Phong Quang luôn không phải là một người chấp hành nhiệm vụ đủ tư cách, làm gì có thế giới nào mà cô không có tình cảm riêng tư đâu chứ? Lúc đầu, Hệ thống chủ còn nói cô làm không đúng, nhưng đến giờ cũng chẳng thèm nói gì nữa rồi.

Nam Tiểu Tiểu nhìn Phong Quang bằng đôi mắt đỏ đẫm nước mắt:

"Nhưng mà, không phải là hắn đã..."

"Anh ấy chưa chết." Nếu Hứa Vọng thật sự đã chết thì cô sẽ bị tống ra khỏi thế giới này vì nhiệm vụ thất bại rồi.

Nam Tiểu Tiểu không biết Phong Quang lấy tự tin đó ở đâu ra, nhưng cô ta cảm thấy trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, chỉ cần có người cho mình một chút hy vọng thì cô ta cũng sẽ tin tưởng.

Tuy nhiên, cô ta vẫn còn có một vấn đề không buông bỏ được:

"Phong Quang... Nếu... nếu Hứa Vọng thật sự trở lại, có thể... có thể bảo hắn tha cho Nghiêm Úc được không?"

Nam Tiểu Tiểu rối rắm một hồi mới đáp:

"Tớ biết Nghiêm Úc và Trần Vũ là đồng bọn, cũng là hung thủ hại Hứa Vọng, nhưng suy cho cùng anh ấy cũng đã cứu tớ rất nhiều lần... Cho dù tớ thật sự quyết định phải rời khỏi anh ấy... thì tớ vẫn còn nợ anh ấy rất nhiều ân tình."

Hứa Vọng là nhân vật lợi hại cỡ nào, dưới sự phổ cập khoa học của Nghiêm Úc, Nam Tiểu Tiểu đã biết không ít. Nếu Nghiêm Úc kiêng kị Hứa Vọng như thế, có thể thấy quả thực Hứa Vọng có thực lực không ai địch nổi. Nếu Hứa Vọng thật sự chưa chết, hắn còn quay lại báo thù, Nam Tiểu Tiểu quả thực không thể trơ mắt nhìn Nghiêm Úc chết đi như thế được.

Phong Quang đáp:

"Hứa Vọng sẽ không giết Nghiêm Úc."

Nam Tiểu Tiểu nghi hoặc.

"Tớ hiểu Hứa Vọng, anh ấy sẽ không giết Nghiêm Úc đâu."

Hứa Vọng sẽ không giết bất kỳ kẻ nào, bởi vì hẳn sẽ chỉ làm cho những người đó bước vào con đường tự sát.

Đáng tiếc là Nam Tiểu Tiểu lại không biết chuyện này. Tảng đá trong lòng cô ta đã rơi xuống, lúc này, gánh nặng cuối cùng trong lòng cô ta khi rời xa Nghiêm Úc đã không còn nữa.

Phi thuyền lằng lặng trôi trong vũ trụ một giờ đồng hồ, đúng lúc khi sắp vọt qua sao Kim, tiếng côn trùng quen thuộc ập tới, tỉnh thần của Phong Quang lập tức chấn động. Cô rời giường, đứng sát bên cửa sổ nhìn Trùng Tộc kéo tới như thác lũ ở bên ngoài, trái tim đập thình thịch.

Quyển 11 - Chương B6: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Phi thuyền hơi lắc lư một chút, bị nhiều Trùng Tộc bao vây như thế, bọn họ chỉ có thể lựa chọn hạ cánh xuống một hành tỉnh, tất cả binh sĩ đều trang bị đầy đủ vũ khí ra ngoài ứng chiến.

Cô không kịp nghĩ thêm điều gì, tay túm chặt mặt dây chuyền đeo trước ngực, mở cửa xông ra ngoài.

Nam Tiểu Tiểu kêu lên, cắn răng một cái rồi cũng chạy theo.

Bởi vì tình hình khá khẩn cấp nên quân lính trông coi hai người cũng phải cầm súng ra ngoài chiến đấu, vì vậy Phong Quang có thể một đường chạy thẳng ra khỏi phi thuyền. Phi cơ chiến đấu của con người và Trung Tộc đang đánh nhau túi bụi, tạo thành một chiến trường tạm thời, khói lửa và máu tràn ngập khắp mọi nơi, vô số thi thể rơi xuống nhưng vẫn không dọa được Phong Quang.

Cô đi tới trung tâm chiến trường, liều mạng tìm kiếm gì đó. Lửa đạn không ngừng xẹt qua cô nhưng cô lại như chẳng nhìn thấy gì, chỉ một lòng muốn tìm kiếm câu trả lời kia.

Nam Tiểu Tiểu cũng đã chạy ra theo. Cô ta kéo tay Phong Quang, vì tiếng súng quá lớn nên cô ta không thể không cất cao giọng nói:

"Chúng ta mau quay về thôi!"

Nghiêm Úc đang chỉ huy chiến đấu ở cách đó không xa cũng trông thấy Nam Tiểu Tiểu, lòng nóng như lửa đốt. Anh ta chỉ muốn xông ra kéo cô gái không biết nghe lời này vào trong phi thuyền cho an toàn. Nhưng khổ nỗi Trùng Tộc đang vây quanh anh ta quá nhiều, mà bên cạnh anh ta lại là Trần Vũ - một tên tay trói gà không chặt, chỉ cần anh ta rời đi một cái thì chắc chắn Trần Vũ sẽ nhanh chóng bị đám côn trùng lớn kia xé xác.

Phong Quang như đã mất hết lý trí, đáp; "Tớ không về, anh ấy nhất định đang ở đây, anh ấy tới tìm tớ!"

Cô lại lảo đảo chạy xa thêm vài bước.

Nam Tiểu Tiểu bị Phong Quang hất tay ra, mắt thấy một tia lửa đạn đang bắn thẳng về phía Phong Quang, cô ta kinh hoảng hét lên:

Ánh lửa làm khuôn mặt Phong Quang sáng bừng lên, cô nhìn lửa đạn, ngưng đọng lại.

Viên đạn dừng ở giữa không trung, càng lưỡi liềm của Trùng Tộc vẫn duy trì động tác múa may chưa hạ xuống, vẻ mặt kinh hoảng của Nam Tiểu Tiểu, thần sắc lạnh băng của Nghiêm Úc ở bên trong phi cơ, giờ phút này đều bị tạm dừng toàn bộ.

Ánh lửa đạn chỉ còn thiếu một chút nữa là đã bắn vào người Phong Quang càng thêm sáng rực trong đôi mắt cô, lướt qua ánh lửa lấp láy đang bị tạm dừng, trong đôi con ngươi của cô hiện lên ảnh ngược của người đàn ông đang từ xa tiến vào chiến trường.

Gương mặt như tranh vẽ của hắn được đắp thêm ý cười bình thản, trong chiến trường đầy rẫy xác chết này, tất cả ánh lửa và thi thể đều làm nền cho hắn. Hắn ưu nhã bước tới từng bước, đi vào giữa nơi tràn ngập mùi máu tươi và thuốc súng này giống như thần Tu La đang tới nghiệm thu kết quả vậy.

Rốt cuộc, giữa một không gian đầy gió và lửa, hắn đi tới bên cạnh cô, giờ phút này, hơi thở ưu nhã của hắn dần dần được thay thế bằng sự dịu dàng, hắn nói:

"Anh đã quay về. "

"Chát!"

Một tiếng vang lớn của bàn tay dừng trên mặt hắn.

Phong Quang thu hồi bàn tay, nắm chặt lại thành nắm đấm, cô nhìn hẳn với vẻ quật cường, đồng tử co chặt, sự tức giận ngập tràn trong mắt, cô đang sợ hãi ư?

Đương nhiên cô cũng thấy sợ, sợ sau cái tát này, hắn cũng sẽ không nhịn được mà động một ngón tay biến cô thành một cái xác khác trên chiến trường kia, nhưng sự tức giận của cô không phải cơn tức bình thường mà là lửa giận ngập trời, tức giận đến tận xương tủy.

Cô nghĩ tốt nhất là có thể tát cho hắn một cái tới chảy cả máu miệng, nhưng cô lại không làm được. Thấy không, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn cứ là người rất mềm lòng.

Không khí trầm mặc đến không thể trầm mặc hơn, Hứa Vọng đột nhiên bật cười, hắn nhẹ nhàng cúi đầu ghé sát vào cô:

"Là anh sai rồi, nếu Phong Quang vẫn chưa hết giận, vậy anh để Phong Quang tát thêm cái nữa nhé."

Quyển 11 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch