Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 31: Công lược thế tử mù

Chương 31: Công lược thế tử mù


Quách ma ma nhận lấy chiếc hộp trong tay nha hoàn kia.

"Thật ra, lần này bổn cung tới đây, thứ nhất là để chúc thọ Vương Phi, thứ hai là, cũng vì Hoàng đế nghe nói Tiêu Vương bệnh nặng, cố tình bảo bổn cung đến thăm hỏi Tiêu Vương."

"Nương nương." Tề Mộ cười nói:

"Phụ vương đã nghỉ ngơi từ sớm, chỉ bằng nương nương tạm thời nghỉ ở Vương phủ một đêm, ngày mai mới đi gặp phụ vương."

Tiêu Vương Phi siết chặt tràng hạt trong tay. Mẫn Quý Phi nhìn Tề Mộ với ánh mắt ảm đạm:

"Ngươi chính là Thế Tử, Tề Mộ?"

"Chính là ta."

"Quả nhiên là một trang anh tài, cũng được cứ làm theo lời ngươi nói, bổn cung hôm nay sẽ ở lại Vương phủ nghỉ ngơi một đêm, Vương Phi không ngại chứ?"

"Đương nhiên không rồi, để thiếp dẫn đường, đích thân đưa nương nương đến phòng khách."

Tiêu Vương Phi đi tiếp đãi Mẫn Quý Phi, mọi người đều đã ra về, Hạ Triều đi về phía Tề Mộ.

"Phong Quang ở đâu, ta muốn đưa nó về nhà."

"Phong Quang đã ngủ rồi, chỉ bằng để mai ta sẽ đích thân đưa Phong Quang về."

"Ngủ rồi ư?" Tề Mộ để lộ nụ cười hoàn mỹ: "Phong Quang vì quá mệt nên đã ngủ rồi!"

"Tiểu tử thối!"

Hạ Triều bất chấp tôn ti, nắm cổ áo hắn, vì e ngại mà nén giọng lại cảnh cáo:

"Cậu đừng quên, Phong Quang vẫn cần danh dự, nếu đồn ra ngoài..." Tầ Mộ rất ung dung:

"Hạ lão gia yên tâm, trong Vương phủ không ai dám đồn ra ngoài, họ biết rất rõ chủ nhân là ai."

"Cậu đã làm được như vậy rồi ư?"

Hạ Triều bất ngờ, con người Tiêu Vương thế nào ông biết rõ. Tiêu Vương thất thế đi nữa thì thuộc hạ cũ của ông ta cũng sẽ không phản bội ông ta, mà Tề Mộ có thể đổi hết những người đó, biến người trong phủ Tiêu Vương thành người của mình, điều này chứng tỏ cái gì?

"Hạ lão gia, ta có thể bảo đảm, Phong Quang gả vào đây tuyệt đối không có chuyện nhà phiền phức cần giải quyết, tất cả mọi việc, ta cũng sắp xếp hết rồi."

Tề Mộ cười nho nhã, kín đáo. Hạ Triều buông tay, lùi một bước, thần sắc mơ màng, ông cảm thấy đây không phải là một người trẻ tuổi mà ông có thể đoán được, giao Phong Quang cho hắn, cũng không biết là tốt hay xấu, đây chính là một ván bài, đánh cược hạnh phúc của Phong Quang...

Hạ Triều lại nhìn kỹ Tề Mộ với ánh mắt lạnh lùng một lần nữa rồi quay lưng rời đi. Tế Mộ điểm tĩnh chỉnh cổ áo, đi về phòng mình, đợi đến khi nhìn thấy nữ tử đang say giấc mộng trên giường, đôi mắt hờ hững mới trở nên dịu dàng. Đôi môi mọng đỏ của nàng vẫn còn dấu sưng đỏ vì bị hôn cuồng nhiệt, hắn đau xót lướt đầu ngón tay trên nơi ấy, cúi đầu hôn nhẹ. Hắn xem nàng như bảo bối, sao Hạ Triều có thể nghỉ ngờ hắn đối xử không tốt với Phong Quang chứ?

Phong Quang đang say giấc mộng cảm thấy bên cạnh mình có người nằm xuống. Cô thực sự quá buồn ngủ, không mở mắt ra được, tiến gần đến chỗ ấm áp theo bản năng. Cô giống như được người ta ôm vào lòng, đến lúc nửa đêm, do mất đi vòng tay ấm áp và vì lạ giường nên bị tỉnh giấc.

Kế bên vẫn còn hơi ấm, mà lại không thấy người đâu. Phong Quang mơ màng ngồi dậy, mặc đồ xuống giường cầm theo một ngọn đèn ra cửa Đêm khuya nên cô cũng không muốn đi lại bên ngoài, chỉ là tối nay sẽ xảy ra một chuyện khiến cô không thể không nhọc công.

Men theo bản đồ trong đầu, Phong Quang xuyên qua vườn hoa, tiếp đó lại xuyên qua một hành lang đến một ngôi biệt viện nhỏ bị bỏ hoang. Cửa viện đang mở, bên trong có tiếng cãi vã của phụ nữ.

Nam nhân nằm trên giường, người ngợm bẩn thỉu, râu rất dài còn đầu tóc thì rối bù, có thể thấy là rất lâu không được chăm sóc. Ông ta không thể cử động, cũng không nói chuyện được, ngoài đôi mắt mở to khi nhìn thấy người đến thì không còn nhìn thấy khí sắc của người sống. Mẫn Quý Phi không ngờ hai mươi lăm năm sau, bà gặp lại Tiêu Vương Tề Vân, ông ta lại ra nông nổi này.

Nam tử phong thái ngời ngời, năm xưa chỉ với gương mặt tuấn tú cũng đủ để làm vô số cô gái xao lòng. Chàng công tử nho nhã ngày nào giờ đã trở thành một người như ăn mày, không, ông còn thảm hơn ăn mày.

Bà ta che miệng lại, nước mắt lưng tròng, không dám đến gần.

"Quý Phi nương nương, rốt cuộc bà vẫn đến đây." Tiêu Vương Phi đột nhiên xuất hiện ở cửa, bà như đang than thở, lại như cảm thán. Mẫn Quý Phi quay đầu, vô cùng phẫn nộ.

"Kiều Uyển, thế này là sao?"

Kiều Uyển là tên của Tiêu Vương Phi."Chẳng phải nương nương đã thấy rồi sao?"

Mẫn Quý Phi không dám, nhưng Tiêu Vương Phi lại mang theo nụ cười đi đến giường nam nhân kia. Bà gạt sợi tóc đang che khuất tầm nhìn của ông ta, bà nhìn ông ta với ánh mắt của một thê tử toàn tâm toàn ý đối đãi với phu quân của mình. Còn ông ta lại nhìn bà với ánh mắt đau khổ và hối hận, bà nói:

"Vương gia nằm đây là do chàng ấy bệnh nặng."

"Ngươi đừng đụng vào ông ấy!"

Mẫn Quý Phi xông lên đẩy bà ra, chặn trước mặt Tiêu Vương, hỏi với giọng nghỉ ngờ:

"Sức khỏe ông ấy rất tốt, sao đột nhiên bệnh nặng, là do ngươi làm, đúng không?"

"Nương nương, nhìn dáng vẻ quát nạt thần thiếp bây giờ của người, đầu còn khí chất quý phi nữa?"

Tiêu Vương Phi lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương "Một năm trước Vương gia đột nhiên bị trúng gió liệt người, sao ta phải lừa ngươi?"

"Ngươi nghĩ ta tin hết những gì người nói sao? Kiều Uyển, sao ngươi biến thành bộ dạng bây giờ?"

Năm xưa Kiều Uyển kết nghĩa vợ chồng với Tiêu Vương, phu thê ân ái, cũng là một đôi trời sinh.

"Hứa Mẫn, ta chưa bao giờ thay đổi."

Không có tâm trí diễn kịch, Tiêu Vương Phi không cười nữa, mặt cũng không biểu cảm:

"Vương gia yêu ta, ta sẽ yêu ông ấy. Vương gia tốt với ta, ta sẽ tốt với ông ấy, đã gả cho ông ấy thì dù cho ông ấy không yêu không thích ta, ta cũng có thể nhẫn nhịn, làm một Tiêu Vương Phi mẫu mực. Nhưng ngươi có biết là đàn bà, có một chuyện không bao giờ nhịn được, đó chính là ông ấy động đến con ta."

Mẫn Quý Phi lạnh lùng nói:

"Ngươi ý gì, năm xưa ông ấy chọn cứu con trai ngươi Tể Đoan, ngươi còn gì bất mãn? Chẳng lẽ vì Vương gia bên ngoài có con riêng là Tế Mộ đánh bại con trai người, khiến người không vui?" "Ôi, thông minh như Mẫn Phi, chẳng lẽ không đoán được?"

Bà giả bộ kinh ngạc, lại cười chế giễu,"Tề Đoan là con trai của ngươi, Tề Mộ mới là con trai ruột của ta." Đầu Hứa Mẫn trống rỗng.

Hai mươi sáu năm trước, tiểu thư Hứa gia vì dung mạo xuất chúng, được Hoàng đế nhìn trúng nạp làm phi tử, phong làm Mẫn Phi, nhưng Hứa Mẫn không thích Hoàng đế. Lúc ở khuê phòng, người bà thích chính là Vương gia Tề Vân.

Vừa khéo, Tề Vân cũng thích bà, dù cho lúc đó Tề Vân đã có chính phi. Tề Vân không nạp thiếp, mọi người đều nói Kiều Uyển tốt số, Kiều Uyển cũng cảm thấy vậy, ngoài việc phu quân không yêu mình, tất cả đều hoàn mỹ, mà bà cũng đâu cần tình yêu của ông ta mới sống được.

Kiều Uyển biết chuyện Tề Vân và Hứa Mẫn, bà cũng biết chuyện khi Hứa Mẫn mượn cớ tu hành cầu phúc một năm trong Linh Cảm Tự, mỗi khi Tề Vân ra ngoài đều là gặp riêng Hứa Mẫn, nhưng bà mặc kệ, của mình thì không ai cướp được, không phải của mình, mình cũng không thể giữ, Kiều Uyển rất cởi mở, nhưng chuyện xảy ra sau này lại khiến bà không ngờ.

Năm đó ôn dịch phát sinh trong thành, Lạc Thành triệt để phong tỏa, thuốc trị ôn dịch ngày càng ít, thuốc ngoài thành cũng không thể nhanh chóng chuyển đến.

Đúng lúc này, Kiều Uyển và Hứa Mẫn đều sinh con, hai bé trai, đều là con của Tề Vân, người bên cạnh Hứa Mẫn rất trung thành, đứa bé này được sinh ra nhưng bên Hoàng đế không ai biết.

Bi kịch bắt đầu khi hai đứa bé mới sinh còn yếu, đều nhiễm ôn dịch đáng sợ, mà trên tay Tề Vân, chỉ có số thuốc đủ cứu một người.

Kiều Uyển chưa bao giờ cầu xin ông ta, đó là lần đầu tiên bà cầu xin ông cứu con mình. Thực tế thì Tể Vân đã cứu nhưng ông cứu con của Hứa Mẫn.

Quyển 3 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch