"Đó là bởi vì... bởi vì... huynh nghĩ mà xem, công chúa Vô Ưu kia có can đảm, có kiến thức, chẳng phải rất xứng đôi với Lạc Vương hay sao? Nhất định bọn họ sẽ có đề tài chung, mà có đề tài chung để nói rồi thì sẽ lâu ngày sinh tình thôi."
Hạ Phong Tuyết vỗ đầu cô:
"Muội đúng là nhìn xa trông rộng."
"Đương nhiên rồi, muội là ai chứ, muội là công chúa Trường Ninh thanh khiết, thông minh cơ mà."
"Nếu muội đã không thích Mạnh Tích, chẳng lẽ muội thích gã cầm sư kia rồi à?"
Không đúng nha, sao tự nhiên đại ca nhà cô lại quan tâm tới đời sống tình cảm của cô thế này?
Phong Quang chớp mắt một chút, đáp lấp lửng:
"Gã cầm sư kia quả thực không tệ."
"Phong Quang, hắn chỉ là một cầm sư."
Hạ Phong Tuyết lấy uy nghiêm của huynh trưởng ra:
"Hôn phu của muội chỉ có thể là con nhà quý tộc nước Canh Lưu này. Theo ý huynh ấy, một vương gia được phong nhờ vào chiến công như Mạnh Tích cũng chẳng xứng với muội."
"Hoàng huynh muội còn chưa muốn gả chồng đâu."
"Tuổi tác muội cũng không còn nhỏ, huynh chỉ đang nhắc nhở muội mà thôi."
Hạ Phong Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc cô:
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, muội đi nghỉ ngơi đi."
Hạ Phong Tuyết nhanh chóng rời khỏi tầm cung của công chúa, chỉ còn lại một mình Phong Quang đứng trong cung điện cảm thấy kỳ quái. Nói thật, người làm cô cảm thấy kỳ quái trong thế giới này thực sự quá nhiều, cô không nghĩ ra ngay nên định đi ngủ. Bỗng nhiên, nghe thấy động tĩnh naoài eunda điên. câ xoa cằm. hứng thú chav ra naoài. chỉ thấv mêt naười áo đen che mặt đang đánh nhau với Hạ Phong Tuyết.
Theo như Phong Quang được biết thì kiếm pháp của Hạ Phong Tuyết không kém, nhưng người áo đen này lại có thể liên tiếp tránh thoát dưới lưỡi kiếm của huynh ấy một cách nhẹ nhàng, phiêu dật, hoàn toàn không rơi vào thế yếu chút nào.
Người áo đen nhìn thấy Phong Quang thì chỉ liếc mắt một cái, Phong Quang lập tức ngây người ra. Đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy người này tung ra hư chiêu, sau đó phi thân lướt qua Hạ Phong Tuyết, tiến thằng về phía mình.
Hắn kéo cô chắn trước người, kiếm đặt lên cổ cô:
"Cho người của ngươi lui ra."
Hạ Phong Tuyết vội vàng nói với cấm vệ quân ở sau lưng:
"Lui hết lại cho ta!"
Sau đó, hắn ta nhìn tên thích khách với ánh mắt độc địa:
"Ta có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả Phong Quang ra, ta đảm bảo sẽ để ngươi rời khỏi hoàng cung."
"Ta cũng có thể lựa chọn... tự mình rời khỏi hoàng cung."
Dứt lời, một tay hắn ôm lấy eo Phong Quang, phi thân nhảy lên mái nhà, chỉ sau mấy cái chớp mắt, hắn đã dùng khinh công cao siêu mang theo người rời đi.
Hạ Phong Tuyết nghiến răng:
"Đuổi theo cho ta! Không tìm thấy công chúa thì các ngươi không cần sống mà trở về nữa!"
Mà ở bên kia, dưới trăng sáng vằng vặc, gió đêm trên nóc nhà làm cho tóc Phong Quang hơi rối loạn.
Cô đột nhiên giơ tay, không phải vội vã sửa sang lại tóc tai mà là dùng tay chặn nửa khuôn mặt dưới của gã áo đen, cô chỉ nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn, hỏi:
"Tư Già, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Tư Già dừng trên nóc một cung điện, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ, buông cánh tay đang đặt trên eo cô ra, cuối cùng kéo khăn che mặt xuống:
"Sao công chúa lại biết là ta?"
"Mùi hương trên người của ngươi rất dễ chịu, đôi mắt của ngươi cũng rất đẹp, lúc ở đại điện ta đã nhớ kỹ rồi." Cô ngẩng đầu đáp, dáng vẻ còn hơi đắc ý.
Với đáp án này, Tư Già... không biết nên nói gì.
"Ngươi chẳng giống người tiến vào hoàng cung ăn trộm đổ, vậy ngươi là sát thủ à?"
"Công chúa điện hạ không sợ hãi sao?"
"Tại sao phải sợ hãi? Trong mắt ngươi không có sát khí, cảm giác của ta nhanh nhạy lắm, trước nay chưa từng sai bao giờ. Đúng rồi."
Phong Quang tháo trâm cài trên đầu xuống làm tóc đen xõa ra, nhẹ tung bay trong gió đêm. Cô đặt cái trâm vào tay hắn, ngượng ngùng nói:
"Ta sợ đau cho nên trước giờ không xỏ lỗ tai, cũng không đeo hoa tai gì, đồ đáng giá trên người ta chỉ có mỗi cây trâm này, ngươi cầm ra ngoài là có thể đổi được một ít tiền, sau này đừng làm sát thủ nữa."
Tư Già nhìn cái trâm vàng trong tay, đôi đồng tử đen láy như mực chợt thất thần.
*x**x*x****
Phong Quang nghiêng đầu hỏi:
"Tại sao ngươi không nói gì thế?"
"Nàng không sợ hãi sao?"
Tư Già khẽ hỏi:
"Có lẽ ta là người không chuyện ác nào không làm."
"Ngươi không phải, ta biết là ngươi không phải người như thế."
Phong Quang cười hì hì đáp lời, lại thay đổi hướng đứng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên cao, chắp hai tay sau lưng, cười nhẹ:
"Hôm nay trăng đẹp quá."
Tư Già đột nhiên hỏi:
"Nàng có nguyện vọng gì không?"
"Nguyện vọng ư? Ra khỏi hoàng cung có tính không?"
Trong mắt cô có ánh trăng, sáng lấp lánh như sao trời vậy.
Hắn đáp:
"Cuộc sống bên ngoài cung không thể so với trong cung được đâu."
Thế nên, cô không khỏi cảm thấy tò mò với cuộc sống bên ngoài cung. nhưng ta vẫn rất muốn ra ngoài nhìn xem. Đúng rồi, hay là ngươi mang ta ra ngoài đi?"
Cô bước lại gần hắn thêm một bước, ngẩng đầu lên, gương mặt tỉnh xảo nhìn hắn chằm chằm.
Tư Già không khỏi lùi về sau một bước:
"Chuyện công chúa ra khỏi cung chính là chuyện lớn."
Cô lại nhích thêm một bước:
"Nhưng vừa rồi ngươi bắt ta đi cũng là chuyện lớn mà."
"Đây là do tình thế ép buộc."
Hắn đáp rồi lại lùi về sau.
Khóe miệng Phong Quang nhếch lên nở một nụ cười thú vị, đương nhiên lại tiếp tục tới gần:
"Thế thì giờ ngươi cũng cứ coi như là tình thế ép buộc đi, mang ta ra ngoài chẳng phải là chuyện rất đơn giản với ngươi hay sao? Ngươi lợi hại như thế, đến bây giờ cấm vệ quân còn chưa đuổi được tới nơi này kìa."
"Công chúa điện hạ..."
"Này, ngươi đừng có lùi nữa!"
Cô túm lấy tay hắn, cười nghịch ngợm:
"Ngươi mà còn lùi nữa là sẽ ngã xuống đấy! Ngươi đẹp như thế, đừng nên để ngã bị thương tới mặt chứ."
Lúc này, Tư Già mới để ý thấy mình đang đứng ở mép nóc nhà rồi, hắn nhìn cánh tay đang bị cô túm lấy, im lặng trong chốc lát, sau đó rút tay ra, thản nhiên hỏi:
"Nguyện vọng của nàng thật sự chỉ là ra được khỏi cung thôi sao?"
"Còn thật hơn cả trân châu!"
Cô chớp đôi mắt to sáng ngời của mình.
"Được, ta đưa nàng ra khỏi cung"
Cô hưng phấn, vẻ mặt tươi cười:
"Thật tốt quá!"
"Có điều, chỉ có thời gian ba ngày thôi."
"Hả? Chỉ có ba ngày sao..."
Thiếu nữ vừa mới kích động lập tức ủ rũ, nhưng rất nhanh, cô lại vui vẻ tiếp lời: Đối mặt với nụ cười tươi tắn đáng yêu của Phong Quang, vẻ mặt lạnh lùng của Tư Già vẫn chẳng thay đổi gì. Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, cũng chỉ là chờ thêm ba ngày mà thôi...
Vì thế, trong buổi tối ngày hôm nay, khi cả hoàng cung đang thất điên bát đảo vì công chúa Trường Ninh mất tích thì ở trên đường phố sầm uất ngoài hoàng cung lại có thêm một vị tiểu thư con nhà phú thương.
Ừm... Đây là do Tư Già nói với cô rằng khí chất quý phái trên người cô nhìn đã biết là không giống con gái gia đình bình thường. Để xóa bỏ sự nghỉ ngờ của người khác, cũng chỉ có thể nói cô là con gái của một vị thương nhân ở Giang Nam mà thôi.
Mà lúc này, Phong Quang đang ngồi trên một chiếc xe để ra khỏi thành cùng với Tư Già. Xe ngựa này là loại xe vận chuyển hàng hóa của một người nông dân ở thị trấn bên ngoài thành, thế nên cũng chẳng phải loại xe ngựa có cửa và cửa sổ quý báu gì mà là loại xe...
"mui trần"?
Đây là định nghĩa của Phong Quang về chiếc xe ngựa này. Cô nằm trên đống cỏ khô ngắm bầu trời đầy sao, thoải mái thở dài một hơi.
Sau đó, cô lại nằm nghiêng người, chăm chú nhìn nam tử đang nhắm mắt ngồi thẳng tắp ở bên cạnh, cứ thế nhìn chằm chằm vào hẳn một hồi lâu mà chẳng có mục đích gì.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Rốt cuộc Tư Già cũng mở mắt ra, tầm mắt dừng lại trên người cô. Ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng nên cho dù hắn có chuyên tâm thế nào thì vẫn cứ cảm nhận được.
Tóc cô được buộc bằng một dải lụa đơn giản màu đỏ, bởi vì tư thế nằm nên tóc đen và lụa đỏ cùng rũ sang một bên vai, càng làm cho gương mặt cô trở nên trắng nõn nà.
Cô cười khẽ để lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu:
"Quá hưng phấn, không ngủ được."
Thế nên, đây là lý do khiến cô cứ nhìn chằm chằm vào người ta lâu như thế sao?