Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 330: Công lược sát thủ trá hình

Chương 330: Công lược sát thủ trá hình


Cung nữ ngoài cửa cung bẩm báo:

"Công chúa điện hạ, Lạc Vương phi cầu kiến.

"Không gặp."

Phong Quang đáp lại theo bản năng, nói xong mới bừng tỉnh:

"Phong Mị Âm muốn gặp ta ấy à?"

"Bẩm công chúa, đúng là Lạc Vương phi."

Cung nữ không dám gọi thẳng tên của Lạc Vương Phi giống công chúa, chỉ cúi đầu xác nhận một câu.

Cô không hiểu tại sao Phong Mị Âm lại tới tìm mình, nhưng nghĩ tới Phong Mi Âm cô liền nghĩ tới Tư Già lần trước đã theo cô ta vào cung, cuối cùng, cô đáp:

"Cho nàng ta vào đi."

Cung nữ đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn người vào.

Phong Mị Âm hành lễ với Phong Quang:

"Bái kiến công chúa điện hạ."

"Lạc Vương phi không cần đa lễ."

Phong Quang đứng dậy khỏi chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, đi tới trước mặt Phong Mị Âm, khách khí nói một câu:

"Mấy ngày trước là đại hôn của Lạc Vương phi và Lạc Vương, vì lý do sức khỏe nên ta không tới tham dự hôn lễ được, mong Vương phi đừng trách."

"Công chúa nói quá lời rồi, hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi mà, có thể nhận được sự chúc phúc của công chúa, Mị Âm đã cảm thấy rất vui mừng rồi."

Phong Mị Âm nở nụ cười rạng rỡ, quả nhiên là đẹp không gì sánh được.

Phong Quang ngẫm một chút xem hiện tại cốt truyện đang ở giai đoạn nào, hẳn vẫn là giai đoạn nam nữ chủ miệng đấu võ nhưng trong lòng đã ngầm nảy sinh tình cảm. Có điều, Phong Quang cô là nữ phụ, không hề chạy tới trêu chọc nữ chủ, sao nàng ta lại tới đây tìm mình nhỉ?

Cô dò hỏi:

"Gần đây Vương phi và Lạc Vương chung sống vẫn hòa hợp chứ?" chưa được ăn ý với Lạc Vương ra thì những chuyện khác đều ổn cả."

Phong Mị Âm trả lời rất chung chung, nhưng không khó để nhận ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta, ý tứ của nàng ta chính là nàng ta và Lạc Vương không hợp nhau.

Phong Quang cũng khách khí, nói:

"Nếu đã là phu thê thì ta tin tưởng những ngày tháng sau này, Vương phi và Vương gia có thể tương kính như tân, cử án tề mi."

"Cảm tạ lời chúc của công chúa."

Tuy Phong Mị Âm nói có vẻ rất chân thành nhưng trong đôi mắt không kiêu ngạo, không siểm nịnh kia lại không hề để lộ ra ý tử này.

Sự đơn giản của Phong Quang khiến cho kỹ thuật diễn không nghiêm túc này của Phong Mị Âm chẳng có chỗ dùng, đã nói đủ lời khách sáo rồi nên cô liền đi thẳng vào chủ đề:

"Hôm nay Vương phi tìm ta có chuyện gì sao?"

"Một là vì muốn chúc mừng công chúa đã tỉnh lại, hai là vì... chuyện liên quan tới Tư Già."

Nhắc tới tên nam tử đó, trong mắt Phong Mị Âm lộ ra vẻ phức tạp.

Nghe tới đây, một nụ cười dối trá Phong Quang cũng chẳng thèm bày ra, sắc mặt cô dần lạnh xuống:

"Vì sao Vương phi lại nhắc tới Tư Già với ta?"

"Công chúa, người ngay không nói chuyện vòng vo. Ta biết, người hôn mê mấy ngày hôm nay cũng không phải như lời ngươi nói với người ngoài nói là người không biết gì cả. Chắc chắn người có tiếp xúc với Tư Già ở trong cảnh mộng, đúng không?"

Hai mắt Phong Mị Âm đầy cơ trí, thể hiện rõ ràng rằng "ta đã biết hết thảy mọi chuyện rồi".

Phong Quang chẳng hề cảm thấy hoang mang:

"Ta có tiếp xúc với hắn thì sao? Mà không tiếp xúc thì sao chứ?"

"Nếu công chúa đã biết tất cả những chuyện này nhưng lại không nói ra người mưu hại mình là Tư Già, vậy liệu Mị Âm có thể đoán rằng công chúa muốn bảo vệ hắn không?"

Phong Quang ghét nhất chuyện bị người khác đoán tâm tư của bản thân, đặc biệt là loại sinh vật nữ chủ này. Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, tỏ thái độ thờ ơ:

"Ta thấy chẳng phải Vương phi rất thông minh hay sao? Ngươi không nghe nó như một chuyện xưa mà thôi."

"Nếu đã vậy, ta xin lớn mật nói tiếp."

Phong Mị Âm dùng một chút rồi mới nói:

"Ta không biết Tư Già có nói với công chúa về thân phận của hắn hay không, nhưng Tư Già thật sự được xưng là sát thủ chưa từng thất bại, hoặc là cảnh mộng êm đềm, hoặc cảnh mộng kinh hoàng. Chỉ cần hắn muốn thì sẽ không có ai sống sót mà rời khỏi đó được, mà công chúa lại là người duy nhất có thể sống và tỉnh lại."

Phong Quang nghe xong, cười châm chọc: "Thế nên ta hắn phải cảm thấy vinh hạnh?"

"Công chúa không ngại nghe ta nói xong đã chứ?"

Phong Mị Âm chậm rãi nói:

"Lần đầu tiên ta gặp Tư Già là ở trong một rừng trúc, ta bị tiếng đàn của hắn hấp dẫn không nhịn được tò mò mà đi qua. Lúc đó, ta nghĩ, trên đời này sao lại có người lại cô đơn đến thế, cho dù là nhìn thấy người già trẻ nhỏ ăn xin trên phố hay sơn tặc thổ phi đang giết người, vẻ mặt của hắn cũng không hề biến đổi một chút nào, cũng sẽ chẳng có phản ứng muốn ra tay giúp đỡ. Hắn dường như không có tình cảm của người thường, điều này cũng làm ta thấy hơi sợ."

"Hắn không đáng sợ."

Phong Quang không nhịn được phản bác:

"Hắn chỉ chưa học được những thứ tình cảm đó, nhưng cái này không có nghĩa là hắn đáng sợ."

Phong Mị Âm nhìn Phong Quang, đột nhiên bật cười:

"Đúng, công chúa nói rất đúng. Theo ta thấy, hắn chỉ là không có những tình cảm mà người thường nên có, là một người thiếu hụt tình cảm mà thôi."

"Hôm nay ngươi tới đây cũng chỉ là vì muốn nói với ta, ngươi quen Tư Già như thế nào sao?"

Sự kiên nhẫn của Phong Quang chẳng còn lại bao nhiêu, cô cũng không muốn nói chuyện phiếm với tình địch. Tuy nói "tình địch" này là cô nhận định đơn phương từ sự đề phòng của mình, dù rằng Tư Già không hề thừa nhận điểm này.

Nhưng sự cảnh giác của phụ nữ với phụ nữ trước giờ đều rất khó biến mất. Phong Mị Âm cười hòa nhã:

"Công chúa đừng nóng nảy, hôm nay ta tới đây chỉ là muốn nói mọi chuyện một cách rõ ràng. Ta có thể đoán được tại sao Tư Già muốn giết công chúa, chỉ sợ cũng là vì ta, đúng không?"

Chuyện này không chỉ cô có thể đoán ra mà Phong Mị Âm cũng có thể đoán ra. Phong Quang nghĩ có lẽ vì thế nên Phong Mị Âm mới muốn nói chuyện này rõ ràng, nếu không nó vẫn sẽ là một tai họa ngầm với nàng ta. Dù sao nước Canh Lưu cũng là địa bàn của cô, nếu nàng ta muốn những ngày tháng sau này có thể sống thoải mái một chút thì không nên đắc tội với ai.

Phong Quang khoanh tay "a" một tiếng:

"Ngươi đang muốn khoe với ta đấy à?"

"Công chúa hiểu lầm rồi. Tư Già là người làm việc không có mục đích, nhưng đồng thời, những việc mà hắn cho rằng không có gì đáng kể thì đôi lúc hắn cũng sẽ tự nguyện đi làm cho đỡ nhàm chán. Lúc đầu hắn muốn ra tay với công chúa cũng không hoàn toàn là vì ta."

"Thế nên ngươi tới khoe khoang rằng ngươi hiểu hắn à?"

Phong Mị Âm chợt thở dài:

"Công chúa không cần đề phòng ta như vậy. Tư Già là một nam tử hiếm có trên thế gian này, lại rất có lực hấp dẫn với phái nữ. Nhưng ta cũng hiểu, trái tim hắn còn lạnh lùng hơn cả núi băng, thế nên ta chưa từng vọng tưởng chuyện hắn sẽ động lòng vì ta. Nói thật, ngay cả tưởng tượng ra dáng vẻ động lòng của hắn, ta cũng không tưởng tượng nổi."

Dáng vẻ lúc hắn động lòng... quả thực là đẹp tới mức khiến trái tim cô không ngừng đập thình thịch.

Phong Quang thầm nói một câu nhưng lại không nói lớn thành tiếng cho Phong Mị Âm nghe thấy, bởi vì lúc này cô đang vô cùng hoài nghỉ, nếu những ngày tháng sống chung với hắn chỉ là một hồi cảnh mộng, vậy thì sự động lòng của hắn liệu có phải là giả không?

"Nếu công chúa điện hạ có thể ra khỏi cảnh mộng của Tư Già, vậy ta đoán, ở trong trái tim của Tư Già, nhất định công chúa điện hạ có một vị trí rất đặc biệt."

Quyển 12 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch